“Thượng tướng quân? Thượng tướng quân! Mau tỉnh lại”
Cảm thấy đầu đau dữ dội, Nhược Hàn mở mắt ra, trướng soái sáng trưng, xung quanh là gương mặt lo lắng của các tướng lĩnh.
Sở Bắc Tiệp đâu?
Nhược Hàn ôm đầu, cố gắng ngồi dậy khỏi giường: “Người đâu? Có bắt được người không?”.
Quân tướngnhìn nhau. Sâm Vinh bị mọi người đùn đẩy, tiến lên phía trước, giọngbuồn bã: “Bọn thuộc hạ nghe thấy tiếng kêu của Thượng tướng quân, bènxông vào trong trướng, nhưng chỉ thấy tối om. Lúc đó không biết Thượngtướng quân sống chết thế nào, mọi thứ lộn xộn, tới khi châm được ngọnđuốc, tìm kiếm khắp nơi đã chẳng thấy tung tích thích khách đâu”.
Nhược Hànthở dài một tiếng, vỗ đùi: “Đáng tiếc, đáng tiếc!”. Nhưng nghĩ lại, SởBắc Tiệp đâu phải người dễ dàng để người ta bắt như vậy. Có lẽ khi độtnhập vào doanh trại, Sở Bắc Tiệp đã sớm tính đến đường lui.
Long nghiêutướng quân Hoa Tham mới nhậm chức hạ giọng bẩm báo: “Có mười lăm binh sĩ ngoài trướng soái bị giết. Tất thảy đều bị một kiếm đâm thẳng vào họngmà mất mạng, xem ra bị đột kích. Kiếm pháp của thích khách thật đángsợ”.
Các tướnglĩnh đã đích thân kiểm tra những thi thể kia, ai cũng thấy võ nghệ củathích khách thật cao cường quá sức tưởng tượng, vẻ mặt mọi người đều vôcùng sợ sệt.
Sâm Vinh lắc đầu: “Đúng là trong tứ quốc, chưa ai nghe nói đến một thích khách đángsợ đến thế. Chúng ta cũng nên sửa đổi quy định trong quân doanh, nhỡchăng Thượng tướng quân xảy ra chuyện, đại quân mất đi thống soái thìlàm thế nào?”.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-phuong-bat-tu-thuong/2148647/quyen-2-chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.