Vân Thường.
Hà Hiệp đứng sững bên bàn, thong thả đặt tập quân báo vừa đưa tới xuống, quay sang nhìn ái thê.
“Công chúakhông cần lo lắng. Đông Lâm chinh chiến liên miên, hao tổn rất nhiềubinh lực. Trong khi đó, binh mã của Vân Thường ta đã được nghỉ ngơidưỡng sức bấy lâu”, Hà Hiệp cười nhạt, giọng chắc chắn.
Diệu Thiêncông chúa ung dung ngồi trên ghế, chăm chú nhìn phu quân đã xa cách lâungày, khuôn mặt vẫn anh tuấn, khí chất vẫn ung dung, chỉ thêm chút thỏamãn khó phát hiện nơi đầu lông mày.
“Phải khaichiến thật sao? Khi yêu cầu quân Vân Thường – Bắc Mạc, chàng từng nói,đây là chiêu ép địch khuất phục, tạo thế có lợi cho Vân Thường ta. Trậnchiến sẽ dừng lại đúng lúc, không xảy ra cảnh binh đao máu lửa.”
Hà Hiệp quan sát sắc mặt của Diệu Thiên, dịu dàng hỏi: “Công chúa sợ sao?”.
Diệu Thiênkhẽ thở dài: “Sở Bắc Tiệp là tướng lĩnh có tiếng, binh lực Đông Lâm hùng mạnh, nay chỉ trong mấy ngày đại quân Đông Lâm đã tập kết tại biêncương Vân Thường, quân địch thế như thủy triều dâng, thiếp sao có thểkhông sợ? Còn một điểm nữa không thể không lo, Bắc Mạc vương tuy là liên minh, nhưng nếu ông ta không giữ tín nghĩa, nhân lúc chúng ta đối phóvới Đông Lâm lơ là biên giới phía nam mà xuất binh tấn công ta”.
“Khiến côngchúa lo lắng là lỗi của Hà Hiệp.” Hà Hiệp tiến lên trước, từ trên caonhìn xuống, ánh mắt cực kỳ yêu thương vuốt ve khuôn mặt ái thê, rồi nóibằng giọng cực kỳ dịu dàng, “Công chúa hãy giao hết ưu phiền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-phuong-bat-tu-thuong/2148624/quyen-1-chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.