Trong xe ngựa của Vân Thường, ấm áp thoải mái. 
Biệt viện ẩn cư chìm trong biển máu đã lùi xa chẳng còn dấu tích. 
Sính Đình thu mình trong góc xe, chẳng còn lòng dạ nào mà ngắm trăng trên trời. 
Sau hôm nay, mặt trăng thân yêu đã không còn dịu dàng như thuở ban đầu, mà lặng lẽsoi rọi những cõi lòng tan nát, những thị vệ chết không nhắm mắt trongtiếng đuổi giết rền vang. 
Hà Hiệp đẩy từng cánh cửa, nhẹ nhàng tháo dây thừng cho nàng, đưa nàng cùng chiếc hộp mạ vàng ra ngoài. 
Nàng giẫm lên máu của các nam tử hán, đi ra cổng lớn. 
Đôi giày lụa trắng muốt nhuộm đỏ như ánh chiều tà, in hằn trên nền tuyết trắng. 
Lòng đau như cắt. 
Khắp mặt đất này, không chỉ có máu của những người khác, mà vương cả máu trào ra từtim nàng, thấm xuống tuyết, nhưng chẳng tan được tia băng lạnh. 
Rèm xe trắng tinh, bệ cửa chạm khắc tinh xảo, thật là một chiếc lồng tinh tế. 
Chẳng biếttừ đâu lao đến, móng tay và ống tay áo nhuộm đỏ máu, Túy Cúc nhào xuốngchân Sính Đình: “Cô nương, cô nương! Hãy để Túy Cúc đi theo chăm sóc cônương!”. 
Những thị vệ bên cạnh Hà Hiệp tuốt gươm sáng loáng. 
Sính Đình quay lại, nhìn Hà Hiệp: “Đây là thị nữ của muội”. 
Nhìn Túy Cúc đang nằm bò dưới đất, Hà Hiệp dịu giọng: “Lên xe đi”. 
Trong xe, thêm một người bầu bạn, nàng vẫn nguyên cô độc, vẫn nguyên lạnh lùng. 
Túy Cúc, hà tất phải khổ vậy? 
Sính Đình lắng nghe tiếng vó ngựa 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-phuong-bat-tu-thuong/2148622/quyen-1-chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.