Khi tuyết ngừng rơi, Hà Hiệp trở về phủ phò mã. 
Đêm qua vừavề đến nơi, sáng nay đã dậy sớm, vào cung gặp Công chúa, rồi vì việc của Đông Lâm mà bị các tướng quân vây lại ở phòng nghị sự luận đàm chiếnsự, dù thân thể làm bằng sắt, Hà Hiệp cũng cảm thấy mệt mỏi. 
Những ngàytrước đây, trong mắt Hà Hiệp, phủ phò mã dù rực rỡ huy hoàng, vẫn thiếuchút sinh khí. Nay trên đường từ cung về nhà, hắn bỗng cảm thấy phủ phòmã thêm phần thân thiết, cũng thêm phần sợ hãi không dám đối mặt. 
Hai cảm giác ấy đều vì một người. 
Nơi Sính Đình ở luôn nhuộm trong màu sắc giống ánh mắt nàng, vang vọng những giai điệu tựa hơi thở của nàng. 
Nàng cứ âmthầm len vào hơi thở của người khác, dẫn dắt trái tim người khác, mà bản thân nàng chẳng hề hay biết. Nhưng, đã từng có Hà Hiệp là ngoại lệ. 
Mười lăm năm bầu bạn sớm hôm, Hà Hiệp đã từng len vào hơi thở Sính Đình, dẫn dắttrái tim nàng. Vẻ mặt Hà Hiệp không vui, sức khỏe không tốt, trong người hơi khó chịu… đều khiến Sính Đình lưu tâm. Đôi mắt thông tuệ khẽchuyển, nàng có thể đoán được tâm tư của Hà Hiệp. Nàng đi dạo trongvườn, đánh đàn, nói cười hay làm bất cứ việc gì… chỉ mong hóa giải mọinỗi niềm bất an của thiếu gia. 
Có lúc SínhĐình khuyên một Hà Hiệp u sầu cầm kiếm, múa Kính An kiếm pháp. Nàng thay sang bộ y phục có ống tay rộng, hòa theo ánh kiếm của Hà Hiệp múa điệuCửu thiên nhẹ nhàng uyển chuyển. 
Thấu hiểu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-phuong-bat-tu-thuong/2148626/quyen-1-chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.