Sau chuỗi cười, ông ta nước mắt ràn rụa rồi ho lên sù sụ.
Tâm Đăng cả sợ, vội vàng bước tới đấm lưng cho ông ta, hỏi rằng :
- Bệnh sư phụ,... sao sư phụ lại cười to thế?
Tiếng ho của lão bây giờ yếu dần. Lão run rẩy thò tay vào túi mò một viên thuốc màu trắng ra, nhét vào miệng.
Đây là lần thứ nhất kể từ ngày Tâm Đăng quen biết với ông ta, thấy ông ta uống thuốc.
Nuốt xong viên thuốc, cơn ho lập tức dằn xuống, Tâm Đăng mừng rỡ hỏi :
- Bệnh sư phụ có thuốc hay thế, cớ sao từ hồi nào tới giờ chẳng thấy uống?
Bệnh Hiệp lắc đầu :
- Mấy mươi năm nay, ta cương quyết không uống thuốc, nhưng mà... ngày hôm nay ta phải đầu hàng sự quyết định của ta khi xưa! Khi ta bắt đầu uống thuốc thì sinh mạng của ta gần kết thúc rồi đó.
Tâm Đăng rơi nước mắt nói rằng :
- Bệnh sư phụ đừng nói gở...
Bệnh Hiệp thở dài :
- Nhưng đó là sự thật! Chết không đáng tiếc, chỉ đáng tiếc một điều là ta chết không phải lúc và phải xương trắng chôn quê người.
Tâm Đăng nghe giọng nói não nề của Bệnh Hiệp, trong lòng bi thiết lắm, nước mắt xuống như mưa.
Bệnh Hiệp gượng cười nói :
- Con đừng khóc, biết đâu ta không chết...
Tâm Đăng nức nở :
- Con không muốn rời khỏi sư phụ...
Bệnh Hiệp sung sướng lắm vì thấy Tâm Đăng có lòng thành với mình.
Một con người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-phat-tam-dang/1920350/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.