Kể từ ngày Tâm Đăng mở mắt chào đời đến bây giờ, ngày hôm nay có lẽ là ngày vui nhất đời của chú.
Đó thật là một việc lạ, một trai và một gái lén lút trò chuyện với nhau, rồi có thể đem đến cho họ một niềm vui không thể tả.
Chắc đó có lẽ là Tâm Đăng và Mặc Lâm Na, thảy đều là những người ngây thơ trong trắng, trong lúc nói chuyện, họ không vì một ý niệm tà dâm mà chỉ vì một mối tình cao quý.
Mừng quá, chiều hôm đó, Tâm Đăng ăn không biết ngon, chú cảm thấy tâm tư của mình rộn ràng rối rắm, vì vậy chú cứ lâm râm đọc kinh để trấn tĩnh tâm thần.
Ngồi trên tam cấp của lầu chuông, Tâm Đăng hai tay chống má, nghĩ ngợi miên man trong trí :
- Mặc Lâm Na thật là vui vẻ, lại đẹp, cô ta thật không nên che vuông lụa ngang mặt.
- Lại còn Trì Phật Anh... nàng cũng đẹp không tưởng tượng... lần sau mình gặp cô ấy, mình phải bắt buộc cô ấy gỡ vuông lụa xuống...
Tâm Đăng thẫn thờ, say sưa chìm đắm trong những ý tưởng đẹp như thơ, bất chợt nhớ đến sư phụ dặn mình đi thăm, chú giật mình nhỏm dậy, chạy tọt ra ngoài Bố Đạt La Cung.
Cô Trúc lão nhân vẫn đứng tựa lưng vào gốc cây cổ thụ như ngày thường, Tâm Đăng cung kính bước tới cung kính làm lễ :
- Sư phụ đến sớm!
Cô Trúc không trả lời câu hỏi của Tâm Đăng, lạnh lùng hỏi lại :
- Tâm Đăng, mi đến trễ!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-phat-tam-dang/1920352/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.