Thì ra thiếu nữ này đã nói một câu bằng tiếng Tây Tạng, giọng nói lạ lùng, rõ ràng người này không phải Trì Phật Anh.
Thiếu nữ thấy Tâm Đăng sững sờ, ngơ ngác, cười nhẹ một tiếng, vẫn dùng giọng Tây Tạng nói rằng :
- Mi thật dại, hãy sang đây!
Tâm Đăng khẽ hỏi :
- Thí chủ là ai? Tiểu tăng không biết.
Thiếu nữ lại cười, cắt ngang câu nói :
- Mi không biết ta nhưng ta biết mi. Mi xem, trên cổ mi đang đeo xâu chuỗi ngọc của ta.
Tâm Đăng nghe nói giật mình, đưa tay sờ xâu chuỗi ngọc, hai má đỏ bừng, ấp úng nói :
- Tiểu tăng không biết vật này do thí chủ để lại, nên tạm thời đeo trên mình, nay thí chủ nhìn thì tôi xin trao trả.
Nói rồi lột xâu chuỗi xuống nhưng thiếu nữ khoát tay cười bảo :
- Ta đã tặng cho mi... Ta không đòi lại... Mi có biết tại sao ta tặng ngọc cho mi?
Tâm Đăng vội vã cắt ngang :
- Đó cũng là điều tôi đang thắc mắc, xin tín nữ thí chủ nói rõ cho.
Ngừng một chút nàng mở lời :
- Mi thật dại, việc thật dễ hiểu mà nghĩ không ra.
Tâm Đăng vẫn ngờ nghệch :
- Quả thật tôi không hiểu.
Thiếu nữ có vẻ tức giận :
- Ta đã bảo ta tặng cho mi.
Tâm Đăng giật mình :
- Tôi và nữ thí chủ vốn không quen biết, cớ sao nữ thí chủ lại tặng cho tôi một vật quý báu như vậy, làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-phat-tam-dang/1920349/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.