Cố Phán nhìn Trần Thiệu Thần, Trần Thiệu Thần cũng rất bối rối."Ngày mai anh sẽ nói với hội trưởng của các em, sau này lấy công chuộc tội." Âm cuối hơi cao lên.
Anh làm sao có thể nói thoải mái như vậy. Rõ ràng là vì anh, cô mới quên sinh hoạt câu lạc bộ a.
"Muộn như vậy rồi, hiện tại em qua đó thì sinh hoạt cũng xong rồi." Trần Thiệu Thần trầm giọng nói.
Trần Thiệu Thần nhìn cô đắn đo chuyển động con ngươi, từ từ nở nụ cười đầy dịu dàng, "Trước tiên đi thay quần áo, anh đưa em về trường học."
Cố Phán hiển nhiên không từ chối.
Ánh trăng rơi xuống, bóng đêm mềm mại. Trần Thiệu Thần chưa từng cảm thấy buổi tối của thành phố B lại có loại vẻ đẹp này.
Hai người đi trên sân trường, yên tĩnh nhưng không thấy vô vị.
Trần Thiệu Thần đưa cô đến lầu dưới ký túc xá, "Lên đi."
Cố Phán có chút không tự nhiên khoa tay, "Anh trở về à?"
Trần Thiệu Thần cười cười, "Hôm nay anh về ký túc xá, một mình cũng rất chán, ở ký túc xá ba người kia ít ra còn náo nhiệt, hôm nào sẽ giới thiệu các em với nhau."
Cố Phán ngại ngùng, "Ngày mai em định ra ngoài, tới phòng vẽ."
Thanh âm Trần Thiệu Thần trầm ấm, "Được, khi về nhắn tin cho anh."
Cố Phán gật đầu, vừa xoay người thì dừng một chút, lập tức khoa tay nói, "Học trưởng, anh cười rất đẹp."
Lúc Trần Thiệu Thần đang sững sờ một chỗ, cô đã xoay người nhanh chóng rời đi.
Chờ cô vừa về đến phòng, Đường Đàm liền bắt đầu tra hỏi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-phan-ruc-ro/20473/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.