Cố Phán lúng túng đứng một chỗ, thật lâu vẫn không cách nào khiến tim bình tâm lại.
Trần Thiệu Thần nắm tay cô kéo đi, thoải mái thả bước thong thả.
"Đến chỗ của anh đi." Trần Thiệu Thần cất giọng nói.
Cố Phán dừng chân, mờ mịt nhìn anh."Bây giờ đến ký túc xá nam?"
Trần Thiệu Thần cười khẽ nói, "Không phải ký túc xá nam sinh, mà là nơi anh ở lại mấy ngày nghỉ. Bất quá từ sau khi em đến đại học T, anh cũng chưa có trở lại đó. "
Cố Phán ngây ngốc.
Nơi ở củaTrần Thiệu Thần cách đại học T 15 phút, là một chung cư xung quanh nhìn rất tốt.
Lúc hai người đi vào chung cư, bảo vệ nhìn đến mấy lần.
Cố Phán một đường im lặng, rốt cục đến anh cửa nhà, cô căng thẳng mà giơ tay lên ——
"Đang suy nghĩ gì?" Anh lấy chìa khoá ra.
Động tác trên tay Cố Phán chợt ngừng lại "Học trưởng, anh với bảo vệ rất thân à, vừa nãy anh ấy cứ nhìn anh."
Trần Thiệu Thần tiếng cười trầm trầm, "Không!"
Cơ bản là không quen.
"Anh ấy không phải nhìn anh, là nhìn em."
Cố Phán nhìn mũi chân cảm thán, người nào đó nói chuyện đúng là càng ngày càng —— phóng túng. So với sư huynh trầm tĩnh tự tin cô biết lúc cao trung, căn bản không hề giống nhau.
Trần Thiệu Thần hít vào một hơi thật dài, vặn chìa khoá mở cửa."Cố Phán —— "
Cố Phán ngẩng đầu, rơi vào con ngươi sâu thẳm của anh.
"Chỉ là trở về nghỉ ngơi một lúc, em không cần căng thẳng như vậy."
Ai căng thẳng?! Ánh mắt Cố Phán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-phan-ruc-ro/20472/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.