Thành phố G gần cạnh biển, khí hậu nóng ẩm.
Chạng vạng tối, ánh mặt trời le lói. Trần Thiệu Thần đi ra từ khách sạn, đi bộ hơn mười phút tới gần cảnh điểm —— Sa Diện. Cây cối mọc thành bụi, xung quanh yên tĩnh, kiến trúc theo phong cách phương Tây, vô cùng độc đáo.
Trần Thiệu Thần tiện tay chụp mấy bức ảnh, gửi weixin (*) đi. Sau khi gặp cô, anh cũng bất tri bất giác thay đổi, bắt đầu thường sử dụng weixin, weibo.
(*): weixin: một ứng dụng tương tự qq. Weixin là phiên bản gốc của trung quốc, phiên bản ở việt nam là wechat.
Loại thay đổi này chỉ vì một người.
Cố Phán đang cùng bạn ăn cơm tối, điện thoại có thông báo, cô mới cầm lên nhìn.
"Cố Phán, nhìn gì vậy? Cơm cũng không ăn." Đường Đàm nghiêng đầu hỏi.
Cố Phán để điện thoại xuống, xem ra người nào đó đi họp rất thảnh thơi sao? Cô cười cười.
Đường Đàm chớp mắt, "Là tin nhắn của Trần học trưởng đi. Cũng chỉ có anh ấy mới làm cho cậu cười ngây ngốc thế kia."
Khóe miệng Cố Phán không nhịn được cong lên.
Một ngày không gặp như ba năm, đại khái chính là tâm tình của cô bây giờ đi.
Tính toán một chút, chắc là ngày kia anh sẽ trở về.
"Cố Phán, vòng loại ngày mai cậu tính biểu diễn cái gì?" Kim Nhiễm tò mò hỏi.
Lúc đó xác thực có hơi xúc động, nhưng cô cũng sẽ không hối hận. Cô viết lên điện thoại, "Khiêu vũ đi?"
"Cậu cũng học thật nhiều tài a." Kim Nhiễm hơi cao giọng."Cố Phán, mình cảm thấy cậu thật sự rất lợi hại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-phan-ruc-ro/20471/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.