Mâm cơm để trên bàn giờ đã nguội lạnh mà ai đó còn chưa thèm nhìn đến. 
Nữ nhân đứng bên cạnh khung cửa sổ hướng đôi mắt lạnh như tảng băng nơi Bắc Cực về phía màn mưa đêm, bờ vai đôi lần run lên vì mưa tạt, gió phả. 
Cô khẽ quay đầu nhìn về phía chiếc đồng hồ để trên bàn rồi khẽ cười một cái. 11h, có lẽ hắn đã biết chuyện rồi, chắc sẽ tức giận và tổn thương nhiều lắm. 
Bất chợt cách cửa phòng bật ra, Ngạo Thiên bước vào đưa đôi mắt nhìn vào khay cơm rồi lại hướng đến cô mà lạnh giọng nói: 
- Không ăn cơm? Đang nhớ đến hắn sao? 
Cô nghe vậy cũng chẳng để tâm, lại quay mặt về phía cửa sổ mà nhìn ra ngoài. 
Thấy thái độ hời hợt của cô như vậy lại khiến anh cảm thấy khó chịu mà bước đến bên cạnh túm lấy bả vai cô, quay người cô lại: 
- Triệu Băng Nhi, em đang chống đối lại tôi sao? 
Cô lúc này nhìn đến anh bằng ánh mắt lạnh nhạt, thanh âm phát ra cũng sắc bén: 
- Em muốn gặp ba mẹ mình! 
- Vậy thì tốt nhất đừng dùng thái độ đó để nói chuyện với tôi. Lại ăn cơm đi! 
- Chưa gặp được họ, em sẽ không nghe theo anh. 
- TRIỆU BĂNG NHI, em..... 
Anh trừng mắt nhìn lên cô một tia cảnh cáo nhưng vẻ mặt cô vẫn vô cảm như vậy. Ngạo Thiên tức giận rồi cũng chợt cảm thấy ngỡ ngàng, chẳng phải những điều này đều là anh dạy cô sao? Dù ở bất cứ hoàn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-phai-tinh-la-bien-lua/2939969/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.