Sau khi kết thúc kỳ thi cuối kỳ của học kỳ đầu tiên ở đại học, Thích Nguyệt ăn không ngồi rồi ở nhà ngây người ba ngày. Cô lấy điện thoại ra gửi tin nhắn Wechat cho Tô Cận.
Sau khi gửi tin Wechat đi thành công, cô nhìn thoáng qua đồng hồ báo thức trên bàn, mới nhớ ra bây giờ vẫn đang trong giờ làm việc.
Thích Nguyệt nhỏ giọng nói thầm: “Hôm qua Tô Cận có nói mấy ngày nay anh ấy sẽ rất bận.”
Chơi điện thoại một lúc, cô lại chạy vào phòng bếp làm bánh kem nhỏ.
Thích Nguyệt chậm rì rì ăn vài miếng lại không muốn ăn nữa. Nhẹ nhấp một ngụm cà phê, cô cầm điện thoại, Tô Cận vẫn chưa trả lời tin nhắn của cô.
“Bận vậy sao.” Thích Nguyệt cau mày.
Đột nhiên, hai tròng mắt cô trừng lớn, trong mắt hiện lên một tia hưng phấn. Trước kỳ thi cuối kỳ, cô từng vô tình nghe thấy trợ lý của Tô Cận nói Tô Cận đang tuyển trợ lý.
Trợ lý Tô Cận, cô cũng làm được mà. Dù sao cô ở nhà rất chán, lúc trước cũng từng làm qua trợ lý bên người Tô Cận rồi.
Thích Nguyệt càng nghĩ càng cảm thấy hưng phấn. Cô chạy về phòng ngủ, tìm bộ đồ công sở Tô Cận mua cho ra thay, lại cẩn thận trang điểm nhẹ.
///
Trợ lý Trần vừa phỏng vấn xong một đám ứng cử viên, ở trên những cái tên đó làm đánh dấu, rồi gọi điện thoại cho phòng nhân sự. Sau đó tựa lưng vào ghế ngồi, mỏi mệt xoa xoa trán.
Nhắm hai mắt nghỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-phai-anh-muon-hon-em-khong/3120473/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.