Đẩy tay anh ra, Thích Nguyệt túm quần áo anh ngồi dậy, “Nghĩ cái gì chứ, ngày mai em còn phải đi học, anh đừng xằng bậy.”
Tô Cận cẩn thận đỡ eo cô gái nhỏ, không nhịn được nói: “Chờ em huấn luyện quân sự xong về nhà?”
“Tô Cận!” Thích Nguyệt trừng anh, “Anh đừng cả ngày nghĩ loại chuyện này được không, em cũng không phải từ chối anh, chỉ là, chỉ là muốn anh chờ thêm chút nữa.”
Cô càng nói thân thể càng nóng. Sau khi hai người ở bên nhau, người đàn ông này luôn như cố ý như vô tình nhắc đến chuyện đó.
“Tô Cận,” Thích Nguyệt ngồi vào lòng anh ôm cổ anh, “Anh chờ thêm chút nữa được không? Chúng ta mới ở bên nhau không bao lâu mà.”
Sờ sờ mặt cô gái nhỏ, ánh mắt Tô Cận không nhịn được dừng trên đôi môi bị hôn đến sưng đỏ của cô, lòng bàn tay khẽ vuốt qua nơi bị anh cắn trầy da, anh khàn giọng nói: “Nguyệt Nguyệt, đây là kết quả việc đàn ông cấm dục quá lâu.”
Thích Nguyệt hôn môi anh một cái, “Em biết, anh lại nhịn thêm chút nữa, chờ em chuẩn bị tốt rồi thì anh muốn làm gì em đều nghe anh.”
Vết thương bị anh chạm qua hơi đau, Thích Nguyệt giả vờ ủy khuất nói: “Trầy da rồi, rất đau.”
Cô gái nhỏ nhìn qua đáng thương hề hề. Cho dù biết là cô đang giả vờ, nhưng trong lòng Tô Cận vẫn không nhịn được nhũn ra, “Anh thoa thuốc cho em.”
Tìm ra hòm thuốc nhỏ, Tô Cận cầm tăm bông, động tác mềm nhẹ thoa thuốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-phai-anh-muon-hon-em-khong/3120470/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.