Nghe xong lời nói vô sỉ trắng trợn của anh, Thích Nguyệt cắn răng cự tuyệt: “Không muốn!”
Đôi tay dùng sức đẩy đẩy, Thích Nguyệt vội vã muốn chui khỏi ngực anh, “Anh mau buông em ra.”
Tô Cận tất nhiên không buông cô ra, thấp giọng hỏi: “Thật sự không muốn?”
Đẩy anh vài cái, phát hiện không thể đẩy được, sức lực trên tay Thích Nguyệt dần yếu đi. Cô ngước mắt, mặt đỏ hồng nói, “Hừ, em nói không muốn.”
Trên mặt Tô Cận hiện lên biểu tình mất mát, anh cẩn thận nghiêm túc đánh giá cô gái nhỏ một phen, tay đặt lên cổ áo cô, hơi hơi thở dài.
Trong lòng Thích Nguyệt cứ có dự cảm không tốt, cô ấp úng nói: “Vừa rồi trợ lý Trần nói anh còn có một cuộc họp video, bây giờ đã …”
Cô mới nói một nửa, đột nhiên cảm thấy quần áo trên người hình như lỏng một chút.
Thích Nguyệt cúi đầu, phát hiện không biết khi nào, áo trên của cô bị cởi bỏ hai cái nút, hơi lộ ra vải dệt màu vàng bên trong.
“Anh làm gì vậy?” cô vội vã muốn cài nút áo lại, lại bị tay anh bắt được.
Thích Nguyệt dùng sức rút tay ra, cắn chặt răng, trừng anh, “Buông ra.”
Tô Cận không buông ra. Anh hôn mặt cô gái nhỏ, tiếp tục thấp giọng dỗ cô: “Nguyệt Nguyệt, thật sự không muốn thử một lần?”
Thấy anh vẫn không từ bỏ, vẻ mặt bình tĩnh nói về chuyện vô sỉ xấu hổ như vậy, Thích Nguyệt gấp đến mức muốn cắn anh. Cô nghẹn đến mức mặt đỏ tới mang tai, “Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-phai-anh-muon-hon-em-khong/3120475/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.