Khoảnh khắc lúc đối điện với ánh mắt của người đàn ông, Thích Nguyệt bị ánh mắt lạnh nhạt của anh nhìn khiến cho cả người cô phát lạnh.
Anh thật sự rất cao, thân hình cao lớn, cô cần phải cố gắng ngửa đầu lên mới có thể thấy rõ khuôn mặt anh.
Hai người dựa gần nhau như vậy, Thích Nguyệt có thể cảm nhận được hơi thở thuộc về người đàn ông trưởng thành. Cái này đối với cô mà nói còn rất xa lạ, nó còn khiến cô cảm thấy bất an.
Cô ngơ ngẩn nhìn đường cong trên khuôn mặt lạnh lùng của anh. Vẻ mặt của anh lãnh đạm, giờ phút này đang cúi đầu, khóe mắt hơi nhướng lên, trong mắt lộ ra một mảnh thâm thúy âm trầm.
Mím chặt môi lại, tay chân cô bắt đầu trở nên luống cuống, hoảng loạn cúi đầu xuống. Tầm mắt cô dừng trên điếu thuốc đã cháy được một nửa của anh, ánh lửa hồng lóe sáng, đâm vào hốc mắt cô phát đau.
“Em, em biết rồi.”
Giọng cô mềm mại, giống như là đang làm nũng oán trách giữa những cặp tình nhân.
Đầu quả tim của Tô Cận trở nên tê dại trong chớp mắt. Chỉ là đầu của anh ngày càng choáng, căn bản là không bắt được cảm giác lướt qua trong chớp mắt này.
Anh nhìn cô nhóc có dáng người gầy gò trước mặt này. Cô so với những người phụ nữ ngày thường hay vây xung quanh anh có sự khác biệt rất lớn.
Nhưng anh chưa bao giờ nghiêm túc đánh giá qua những người phụ nữ khác, còn bây giờ anh lại không nhịn được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-phai-anh-muon-hon-em-khong/3120389/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.