"Thích Nguyệt, buông tay." Tô Cận mặt lạnh lặp lại lần nữa, thanh âm đã mang theo tức giận.
Thân thể không khống chế được khẽ run, Thích Nguyệt sợ đến mức mặt trắng bệch, nhưng trên tay lại không hề có ý buông ra. Tay chân cô càng ôm chặt hơn, cả khuôn mặt đều chôn vào ngực anh.
Thân thể đàn ông rắn chắn như vậy, ôm vào khiến cô cảm thấy thật kiên định.
"Em, em, em không buông." Thích Nguyệt lại khóc, tiếng nói có chút run, "Anh không được đi."
Nghe tiếng cô khóc, gân xanh trên trán Tô Cận giật giật. Tay anh dùng sức, rốt cuộc cũng kéo được người ra.
Nhìn phần ngực đã bị nước mắt làm ướt, Tô Cận lạnh mặt, nhưng đảo mắt thấy cô khóc đến mắt sưng đỏ, mặt còn mang theo sự hoảng sợ, anh vẫn là nhịn xuống.
Anh buông tay ra, Thích Nguyệt lại lần nữa dựa vào ngực anh.
Nơi nào đó trên thân thể truyền đến đau đớn, Tô Cận cảm thấy miệng khô lưỡi khô, nhẫn nhịn, nhẹ nhàng ôm lấy người trong lòng đang phát run, chậm rãi bình phục sự biến hóa trên thân thể.
Thật lâu sau.
Cầm lấy điện thoại gọi điện, anh trực tiếp ôm người ra ngoài.
Sảnh chính biệt thự vừa tối vừa yên tĩnh, Thích Nguyệt chỉ nghe thấy tiếng bước chân không nhanh không chậm của Tô Cận, và hơi thở dồn dập của anh.
Ngẩng đầu, cô nhỏ giọng hỏi: "Anh muốn đi đâu?"
Tô Cận không trả lời.
Anh lấy nến ra, bật lửa. Bóng tối bị tách ra, mưa bên ngoài hình như cũng nhỏ dần.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-phai-anh-muon-hon-em-khong/3120391/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.