Ngày đại chiến xếp hạng Binh Khí Phổ cứ càng lúc cànggần, theo đó mỗi ngày lại có hàng trăm nhân sĩ giang hồ nườm nượp kéo vào kinhthành, tạo thành một số lượng lớn dân cư không cố định, những quân lính phụtrách phòng giữ và trị an trong kinh thành khổ hết chỗ nói. Cùng lúc đó, dânchúng sinh sống tại kinh thành lại vì được may mắn tham dự sự kiện trọng đạicủa võ lâm mà từ trước tới giờ chỉ nghe trong truyền thuyết chứ chưa được tậnmắt chứng kiến mà hưng phấn nhảy nhót tung tăng, tiền thuê phòng cũng vì lượngkhách tăng mà cũng càng bạo phát hệt như ăn cướp.
Rõ là người thì vui người thì sầu.
Ngày hôm đó, không khí cuối thu trong lành mát mẻ.Trên đường cái lại nghe thấy ‘bình’ một tiếng thét chói tai: “Tiểu tặc! Chạy điđâu!”
Từ lầu hai của Ngâm Phong Lâu có một vị tráng sĩ mặtđen nhảy xuống, khinh công rất nhanh, mạnh mẽ như cuồng phong đuổi theo mộtbóng dáng đang hốt hoảng trốn chui trốn lủi như con chuột, xách hắn đến trướcmặt một ông lão đang khóc lóc trong tửu lâu vì bị cướp của, “Trả túi tiền chovị đại gia này!”
Ông lão kia mất đồ mà lấy lại được, vui mừng quá đỗicầm ống tay áo của tráng sĩ không ngừng cảm ơn rối rít.
“Xem đi, nhân sĩ võ lâm tề tụ ở kinh thành cũng khôngphải hết thảy đều là chuyện xấu.”
Hai nho sinh ăn mặc trẻ tuổi ngồi ở bàn gần cửa sổ củatửu lâu, thấy được tất cả sự việc. Người vừa nói thoạt nhìn tương đối nhỏ gầynhưng lại lanh lợi, mà người còn lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nuong-thinh-tu-trong/1883750/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.