“Ta thực sự không thể tin được, cuối cùng mình đã tìmđược tình yêu thật sự!” Trong phòng, hai mắt Kim Họa Sĩ như có một làn sương mùmỏng che đi tựa như ảo mộng nói.
“Khụ khụ.” Phạm Khinh Ba phun mất nửa ngụm trà, lời nóinhư thế xuất phát từ miệng loại nam nhân ngựa đực này ai mà tin chứ!
Nàng giơ tay định quẹt trà dính bên miệng, lại bị ThưSinh giữ chặt. Chỉ thấy hắn lấy từ ống tay áo một chiếc khăn trắng, nhẹ nhànglau cho nàng. Nếu là ở kiếp trước, nhìn thấy nam nhân dùng khăn tay, Phạm KhinhBa sẽ không thể không rủa thầm trong lòng “bà thím” hoặc “giả tạo”. Nhưng lúcnày, nhìn những động tác tự nhiên đến thế của hắn, trong lòng lại không khỏicảm thấynhã vận thiên thành, cảnh đẹp ý vui.
bản chất tao nhã vốn có, tự nhiên trời sinh
Thất thần một lát mới nhớ ra trong sảnh còn có ngườingoài. Khó thấy Kim Họa Sĩ có cơ hội mà không trêu chọc nàng, ngẩng đầu nhìn,đã thấy hắn thế nhưng vẫn đang tiếp tục bộ dạng đắm chìm trong mộng. Nàng nghĩđến cách gọi lúc trước của Bì Đản với hắn, “Tình yêu thật sự của ngươi khôngphải là Ngũ Tỷ chứ?!”
“Không phải nàng còn ai nữa?” Kim Họa Sĩ rạng rỡ, mịnhãn bay loạn.
“Hả?” Phạm Khinh Ba nhíu mày, “Ta còn tưởng rằng ngươithích Mĩ Nhân ca ca của ta cơ.”
“Người nghĩ kiểu gì mà đến đó! Hắn là nam nhân a!”Nhắc tới vết nhơ duy nhất trong cuộc đời, Kim Họa Sĩ luôn phá lệ không thể bìnhtĩnh.
“Chẳng lẽ không đúng sao? Ngươi đối với Mĩ Nhân ca canhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nuong-thinh-tu-trong/1883749/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.