“Thiên tử trọng anh hào,
Văn chương giáo nhĩ tào.
Vạn bàn giai hạ phẩm,
Duy hữu độc thư cao…”[1]
Trong phòng học, Thư Sinh đang dạy học sinh xướng thơ.Nói là xướng, nhưng thật ra lại giống như ngâm, vịnh, thán[2]. Khi trầm thì nhưtiếng đàn cổ nơi rừng núi hoang vu, khàn đặc đến bi thương, lại có sự mênh mangxa thẳm; khi bổng thì như muốn buông bỏ tất thảy, theo gió mà đi, về nơi xa xôimây tầng.
Thanh âm tuyệt vời như thế, đáng tiếc là không cóngười nào thưởng thức. Trong viện, đám nhân sĩ giang hồ kia đều đang vì muốnnhìn thấy một đại cao thủ mà dần thất vọng, cực thất vọng. Ấn tượng đầu tiênkhi nhìn thấy Thư Sinh là “Tên này không thể là đệ nhị thiên hạ được, khônggiống tí nào”, rồi sau đó, khi nhận thấy tính tình của Thư Sinh thì đều nghĩ“Tên này còn giống lão già hơn cả một lão già.”
Người duy nhất chăm chú nghe có lẽ chính là thiếu phụngười Miêu kia.
Nàng cau mày, nói một cách ghét bỏ: “Người TrungNguyên các ngươi đến tiếng hát cũng méo mó xẹo xọ, chả có tí ý nghĩa nào, hátthì phải hát như bà đây này!” Nói xong, hoàn toàn không để người khác ngăn cản,dồn khí vào đan điền[3], ngẩng đầu ưỡn ngực, cất tiếng hát một bài dân ca,“Tháidương xuất lai chiếu Miêu hương, kim hoa ngân hoa đóa đóa khai, kim hoa ngânhoa ngã bất ái, chích ái tình ca hảo nhân tài ~~~~”[4]
Mọi người yên lặng nhìn nàng, mặt mày nhăn nhó, mồ hôilạnh chảy ào ào, tuy rằng người đẹp, ca hay, nhưng đây cũng không phải là lúchát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nuong-thinh-tu-trong/1883751/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.