Cảnh sát thấy một màn như vậy, lập tức bắt hai người về cục cảnh sát thẩm vấn, nói sau khi có tin tức sẽ báo cho Hoa Cường.
Thời điểm Hoa Tư Điềm bị kéo đi, miệng vẫn luôn kêu ba ơi, chị ơi, kêu đến mức trong lòng hai người Hoa Cường và Hoa Tư Hàm hẫng một nhịp, hai bọn họ không biết phải làm sao mới tốt.
“Ba, nãy giờ vẫn không thấy có người đi ra, Chi Chi em ấy có thể có chuyện gì hay không?” Hoa Tư Hàm lo lắng sốt ruột mở miệng, Hoa Cường cũng đang lo lắng, nhưng mà ông không thể nói.
Nhìn ánh lửa nhà xưởng cao tận trời, chỉ có thể lừa mình dối người an ủi Hoa Tư Hàm: “Không sao, không sao, nhân viên cứu hỏa đã đi vào dập lửa, Hàm Hàm, chúng ta phải tin tưởng nhân viên cứu hỏa, cũng nên tin tưởng Chi Chi.”
Hai người kêu Chi Chi kêu vô cùng thuận miệng, nếu để Chiết Chi nghe được phỏng chừng lại muốn mở miệng phun tào.
Cô và Thần Tài bị nhốt trong căn phòng nhỏ, thời gian dài đã bắt đầu mệt rã rời: “Cái xưởng này hiệu quả đóng kín tốt như vậy sao? Lâu thế mà cũng không có chút gió thổi vào? Nhưng mà không đúng, hiệu quả đóng kín tốt như vậy, chúng ta làm sao còn có thể hô hấp?”
Thần Tài không biết phải giải thích với Chiết Chi như thế nào về cái thứ kết giới này, chỉ có thể thuận miệng bịa chuyện: “Có thể là vận khí của chúng ta tốt, lửa cháy sang hướng khác.”
“Không thể nào.” Chiết Chi lập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nuong-nguoi-cau-nham-than-roi/3088990/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.