Cũng không biết là đầu óc Chiết Chi nhạy bén, hay là do bọn họ có quan hệ huyết thống, cô hình như hiểu được hai người kia nghĩ cái gì, nhún vai tỏ vẻ không sao cae: “Tôi không nói tiền với các người, chẳng lẽ nói chuyện tình cảm với các người sao?”
Mấu chốt là, tình cảm ở đâu ra?
Gió to thổi tới?
Hoa Cường và Hoa Tư Hàm nghe đến đó, nước mắt chảy xuống, thành kính sám hối: “Chi Chi, đều do chị không nhận ra em.”
“Chi Chi, đều do năm đó ba không chăm sóc tốt cho các con.”
Hai người mỗi người một câu, rất giống đang diễn kịch nói.
Chiết Chi lại câm nín, hai người kia làm gì vậy, không phải nên đuổi cô ra khỏi nhà, sau đó đem đồ giả trở thành đồ thật, nâng trong lòng bàn tay che chở đầy đủ, sau đó đồ thật là cô trở thành đồ giả, chịu đủ các loại giày xéo mới đúng sao?!
Tiểu thuyết đều viết như vậy mà!
Sao bây giờ lại không giống?
“Dù các người nói như vậy, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho Hoa Tư Điềm.” Chiết Chi không chút do dự tỏ rõ lập trường của mình, Hoa Cường và Hoa Tư Hàm trầm mặc, hiện tại suy nghĩ của hai bọn họ quá loạn, căn bản không nghĩ được phải xử lý Hoa Tư Điềm như thế nào.
“Chúng ta đi bệnh viện kiểm tra một chút trước đi.” Thần Tài lên tiếng đánh vỡ cục diện trầm mặc bế tắc.
Trước tiên, mặc kệ Hoa Tư Điềm thế nào, hiện tại Chiết Chi cần phải đi bệnh viện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nuong-nguoi-cau-nham-than-roi/3088988/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.