Tôi được cõng về nhà, ngủ quên trên lưng lão lúc nào chẳng rõ, đến khi mở mắt ra thì đã giữa trưa. Tôi mơ màng dụi mắt bước xuống giường, chợt hốt hoảng vì bóng người ngồi cạnh cửa sổ nên hét lên một tiếng. "Cái bóng" như cũng giật mình, liền bước đến trước mặt tôi:
- Thấy ác mộng sao? – Đập vào mắt tôi là gương mặt quen thuộc của lão.
- Sao người lại ở đây? – Tôi thở hắt ra.
Lão nhướng mày có vẻ ngạc nhiên rồi đưa cây sáo ngọc đang cầm trên tay ra trước mặt. Vết xước gây ra lúc đánh nhau với Quang Khải đã không thấy đâu nữa, thay vào đó là một chữ "Tuệ" vừa được khắc rất rõ nét. Tôi ngẩn ngơ một lúc, có lẽ đầu óc vẫn còn đang bận thưởng thức món gà nướng trong mơ nên không sao hiểu được:
- Tiên sinh đã nói em không được dùng cái tên Tuệ An nữa cơ mà?
- Ai bảo em đây là chữ "Tuệ" của tên em? – Lão nhìn tôi khó hiểu.
- Chứ còn gì...? – Tôi mau mắn. – Chẳng lẽ lại là Tuệ Trung? Nhưng sáo của em mà! – Tôi túm lấy tay áo của kẻ vừa cười khẩy định bỏ ra ngoài mang theo cây sáo của tôi.
- Vẫn cần phải mài lại một chút. – Lão đẩy nhẹ trán tôi rồi bước ra phía mái hiên trước thư phòng.
Tôi xuống bếp lấy đầy một đĩa vải được mua từ Khoái Châu về, mang đến ngồi bệt dưới hiên, vừa ăn vừa quan sát lão. Lão chăm chú mài nhẵn bóng chỗ vừa mới khắc, gương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nien-hoa/2955454/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.