Khi tôi đến quán ăn, Quang Khải đã cho bày sẵn một bàn hai hàng rượu đựng trong chén lớn. Tôi còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, từ đầu bàn bên kia hắn đã hất hàm:
- Uống cạn đi, rồi ta cho ngươi biết chuyện của cung nhân họ Lý.
Cái tên hoàng tử hẹp hòi này, thì ra vẫn còn để bụng!
- Đã cho ngươi đánh một trận rồi vẫn chưa hả dạ sao? – Tôi nhăn nhó.
- Đánh ngươi là vì bài đồng dao chết tiệt đó. Hôm nay là ngươi nhờ vả ta, cũng nên uống vài chén rượu tỏ lòng biết ơn. – Hắn nhếch miệng cười.
- Nhờ vả?! Này! Ai đã giúp ngươi ra khỏi tù chỉ trong một đêm? Ai giúp cô đào hát của ngươi đưa tin? Ai làm chủ hôn cho hai người?...
- Phong, chính ngươi đã nói mang hết những ơn nghĩa đó đổi lấy lời xin lỗi với ta mà?!
Tôi thật muốn đấm vào gương mặt tỏ vẻ ngây thơ kia một cái, tôi có nói như thế nhưng lúc đó hắn đã vung kiếm đánh tôi đâu?! Cố nén cơn giận trong lòng, tôi lẩm bẩm:
- Đúng là vừa sinh ra đã bị vua cha lừa gạt nên trưởng thành cũng lệch lạc theo.
"Cạch" một tiếng, thanh kiếm của hắn lại chống lên bàn. Đôi mắt thường ngày luôn sáng lấp lánh bỗng dưng trở nên lạnh lẽo đến rợn người:
- Tại sao ngươi lại biết chuyện này?
Hình như tôi đã lỡ miệng nói điều không nên nói. Ai bảo... ai bảo lão kể cho tôi ngay lúc ra khỏi nhà làm chi, trên đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nien-hoa/2955451/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.