Bên ngoài gió lạnh gào thét, hai ngày qua tuyết rơi rất nhiều làm cho trời đất một mảnh đen kịt. Một thân thể nhỏ gầy đang quấn giữa cái chăn bông cũ nát mà lạnh run, giữa khe hở từ nhà gỗ gió lạnh thổi vào, làm cho thân thể nhỏ bé run rẩy càng ngày càng tăng. Phong Diệp hiện tại toàn thân đã đông cứng, trong bụng do quá đói mà thỉnh thoảng truyền ra tiếng vang.
Nhũ mẫu luôn chăm sóc mình đã nhiều ngày rồi chưa có tới. Hắn phải ăn tiết kiệm, nhưng lương khô tại hai ngày trước cũng đã ăn hết. Bây giờ không còn gì cả. Hắn biết mình vì sao lại ở chỗ này, nhũ mẫu đã có nói với hắn, nhưng hắn không hận cha cũng không oán mẫu thân, tuy rằng hắn chỉ có năm tuổi, nhưng nhũ mẫu đã nói với hắn oán hận sẽ chỉ làm người ta càng thêm thống khổ.
Quấn chăn bông, Phong Diệp run rẩy đi ra ngoài, hắn biết ngày hôm nay nhũ mẫu sẽ không tới, hắn phải vì bản thân mà đi tìm cái gì để ăn. Mở ra cánh cửa, bên ngoài tuyết rơi rất nhiều gió lạnh đột nhiên vọt đến, thân thể nhỏ bé của Phong Diệp bị gió tuyết quét ngã xuống đất, chậm rãi đứng lên, Phong Diệp hướng ra phía ngoài khó khăn mà đi, không lâu sau thì bóng dáng nho nhỏ biến mất ở trong thiên địa...