Một ngày trời đông rét lạnh, một người thúc ngựa vội vã tại ngã tư đường, lập tức một tay người này kéo thẳng dây cương, một tay lại giống như đang bảo hộ một thứ trân bảo gì đó, gắt gao áp vào miên bào rộng thùng thình, không cho gió lạnh có một tia lùa vào. 
Cô Nhiên hai tay ôm chặt lấy thắt lưng người kia khóa chặt trong cái ôm ấm áp, đầu dúi vào ngực, giữa hai tròng mắt nửa híp tràn đầy vui sướng. Đây là lần đầu tiên hắn cưỡi ngựa, mà lần đầu tiên này lại được đi cùng cha. Bên ngoài tuy rất lạnh nhưng Cô Nhiên lại một chút hàn ý cũng không cảm giác được, cha đem hắn bảo hộ rất chặt chẽ, cho tới bây giờ cũng không biết cái ôm này của cha ấm thế này, vững chải thế này. (từ gốc là khoan-rộng nhưng ta thấy ko hay lắm) 
Phong Khiếu Nhiên không cho hộ vệ theo cùng mà là một mình mang Cô Nhiên trở về cốc, một là không muốn cho người khác biết chuyện quá khứ của Cô Nhiên cùng Cổ Hoài Ý, hai là không muốn để cho người khác quấy rầy đến hắn cùng Cô Nhiên lần đầu tiên đơn độc ở chung. Hắn muốn nhìn xem nơi Cô Nhiên sinh hoạt nhiều năm qua như thế nào. Người nhỏ gầy lúc này đang chặt chẽ ôm mình, hắn có thể cảm giác được người này đang rất vui sướng cùng thỏa mãn, xem ra quyết định của mình là đúng. 
Từ Thích Nhiên lâu đi ra ước chừng bốn canh giờ, Phong Khiếu Nhiên mới ngừng lại ở một dịch trạm , nhìn nhìn sắc trời, hắn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nhien-tuy-phong/2712148/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.