Ngày hôm sau tỉnh lại đã là xế trưa, Mạnh Sách đứng dậy, lại thấy một đôi mắt đào hoa đang cười khanh khách nhìn mình
“Thì ra ta còn đang nằm mơ…” Y nói như vậy, muốn đưa tay tới chạm vào người trước mặt, rồi lại dừng giữa không trung.
“Nằm mơ cái gì?”
Ánh mắt buồn cười nhìn động tác của y, một tay bắt lấy tay y, dùng sức kéo y vào trong lồng ngực. Y ngay lập tức rơi vào một lồng ngực rộng lớn.
“Ngón tay sao lại lạnh như vậy?”
Thanh âm quen thuộc, hơi thở quen thuộc, y thậm chí có thể tưởng tượng ra dáng vẻ đang cau mày của người nọ, ánh mắt ẩn tình.
Thì ra…không phải là mộng.
“Tại sao lại là ngươi?” Y hỏi.
“Tại sao không thể là ta?” Người nọ đáp, vẫn một giọng đùa bỡn như cũ.
“Tiểu Thuý đâu?”
“Không biết, ta đi vào không thấy bóng dáng của nàng.”
“À.” Y gật đầu. “Ngươi tới… làm gì?”
Bạch Tiểu Phong ngẩng mặt lên nhìn y, nhẹ nhàng gõ lên trán y một cái, ánh mắt nhẹ cười. “Còn không phải bởi vì ngươi.”
Tim của y chợt run lên, vẫn làm bộ trấn định. Yên lặng một hồi, vẫn làm bộ như không có gì xảy ra, y mở miệng. “Bởi vì… ta?”
“Đúng vậy.” Người kia cười, buông y đứng dậy. Thân nhiệt bị tách ra, Mạnh Sách cảm thấy cả người chợt lạnh như băng.
“Tiểu Cách mấy ngày trước nháo loạn với ta, không phải là nói muốn gặp ngươi sao, hôm nay lại không thấy bóng dáng.”
Y vừa nói, ánh mắt vừa cưng chìu nhìn về phía trước, lướt qua Mạnh Sách, lướt qua mặt tường bên kia.
“Cho nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nhan/90658/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.