Tiểu Viễn, gần sang năm mới rồi, ngày mai mẹ dẫn con đi chợ chơi có được hay không?
“Dạ.”
“Con đứa nhỏ này.” Mẫu thân kỳ quái nhéo mặt cậu. “Ngày thường con muốn mua diều đến cao hứng, hôm nay sao lại lơ đãng vậy.”
“Không có gì ạ.” Tập Tương Viễn đẩy tay mẫu thân, trong đầu vẫn hồi tưởng biểu lộ vừa rồi của phu tử. Một giây trước tràn ngập tịch mịch, một giây sao lại trở nên vân đạm phong khinh (không có biểu lộ gì).
“Thì ra tiên sinh cũng có lúc không cười.” Tổng kết đơn giản, Tập Tương Viễn nhanh chóng quên chuyện này đi, sau đó hưng phấn thương lượng với mẫu thân ngày mai đi mua những gì.
Đưa mắt nhìn cả nhà Tương Viễn rời đi, Mạnh Sách lại trở về học đường, cầm bài tập của bọn nhỏ lên. Bài tập của mọi người đều tốt, chỉ có chữ viết của Tập Tương Viễn còn khó đọc. Mạnh Sách có chút bất đắc dĩ thở dài. Tiểu hài tử này thông minh lanh lợi, đáng tiếc tâm tư lại không để vào sách vở.
Sau khi sửa qua lỗi sai, y giơ tay xoa xoa trán, lại thấy một đôi mắt đang mỉm cười.
“Ngốc tử, vẫn còn đọc sách. Ta tới đón ngươi.”
Y sửng sốt, trong bụng run lên. Trên mặt vẫn bất động thanh sắc, nhàn nhạt trả lời “À.”
Tiếp theo y thật nhanh cất bài tập đi. Cầm sách đi tới cửa, có chút hốt hoảng ngẩng đầu lên, liền đứng ngốc lăng tại chỗ.
Ánh trăng như bạc vụn rơi rớt trong sân, phía ngoài cửa hoàn toàn trống rỗng.
Không có ai.
Y cứ đứng ngẩn như vậy một hồi, lại đột nhiên mở miệng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nhan/90657/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.