Đi một ngày dài nữa cũng thấy lấp ló những đồi núi cao, bao quanh các đám mây hồng nhạt do chiều tà cùng với sắc trắng hồng tím đan xen của loài hoa phi yến, một khung cảnh thật thơ mộng. Đúng như cái tên của nó cách biệt, biệt lập nhưng mang trên mình sự hùng vĩ, tuyệt đẹp.
Thượng Vân Nguyệt thực bị chìm đắm trong này, nàng như đang lạc vào cõi tiên, nhìn đôi mắt phát sáng của nàng khiến Minh Viễn mỉm cười. Không dưng loài hoa này lại được trồng khắp đây, hơn hết là nó còn mọc quanh năm, tất cả chỉ vì muốn thấy nụ cười của một người.
Hoàng Minh Bảo đi lên trước mọi người, làm một vài động tác rồi xoay một lực phía trước xuất hiện một con đường dẫn vào Biệt Vĩ. Bảo sao bất kì ai đến đây với mục đích đều mất tích, vì những thứ họ nghĩ là lối vào đều là ảo giác, ma pháp chứ không phải thật.
Càng đi vào sâu, khung cảnh càng sắc màu hơn giống như lễ hội vậy, Vân Nguyệt ngạc nhiên ghé người hỏi A Ly.
“Ở đây sắp có lễ hội sao?”
“Không, là đón người đó công chúa.”
A Ly mỉm cười đáp lại, lúc này nàng mới bất ngờ hơn, đừng nói chuyện này bây giờ ai cũng biết rồi… Như nàng nghĩ chẳng qua Minh Viễn sợ nàng mệt nên ông mới bí mật thời gian nàng về đến nơi vì thế mọi thứ mới là chuẩn bị, nếu không e là nàng còn choáng ngợp hơn.
Về đến Điện bằng đường bí mật, Minh Bảo cùng cha đi xử lý các việc mấy ngày qua vắng mặt rồi sắp xếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nguyet-vuong/776116/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.