Người xưa là người đẹp vì lụa nhưng ở đây Vân Nguyệt cho thấy những bộ trang sức y phục này sinh ra bởi nàng. Chúng càng toả sáng đẹp hơn khi tìm đúng chủ nhân, những tưởng đây đều là thứ bất kì người con gái nào cũng muốn nhưng vẻ mặt nàng dường như không thế. Đợi người hầu ra ngoài hết, nàng mới quay sang nhìn A Ly mà không vui nổi.
“A Ly, em có bộ nào nhẹ hơn không? Hoặc là cho ta đổi mũ khác nhé… Không thì,…”
Nàng nói đến đâu đều bị cái lắc đầu của A Ly làm cho nản người, không để nàng than thêm nữa, A Ly vội chen vào rồi nhanh chân ra ngoài.
“Công chúa, phò mã đã đợi người ngoài cửa.”
Vân Nguyệt ỉu xìu, bước ra ngoài mà nhìn nàng như đeo chì, cánh cửa vừa mở giúp nàng phần nào tỉnh táo lại.
Vương Tử Dực cũng mặc trang phục đỏ như nàng, đầu đội mũ quan đỏ, vẫn giống các bộ y phục hắn mặc chỉ có điều đổi màu đi nhưng sao nàng lại thấy hắn đẹp một cách lạ thường.
“Nàng nhìn hai mắt sắp phát sáng cả chỗ này rồi…”
Không biết từ khi nào Vương Tử Dực lại có thói quen chạm mũi nàng, nghe hắn trêu mình Vân Nguyệt hoàn hồn nhưng lại không hề ngượng ngùng, nàng hếch mặt đáp lại.
“Hừ, tướng công của ta đẹp thì ta ngắm thôi ai dám cấm… Thế nào, đẹp không?”
Nói xong nàng còn quay người cho hắn xem, Vương Tử Dực sớm trong lòng đã chìm đắm trong vẻ đẹp này từ khi nàng bước ra. Hắn mỉm cười nắm tay nàng khẽ xoa,
“Đẹp, Nguyệt Nguyệt nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nguyet-vuong/776117/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.