“Nàng không sao chứ?”
Vân Nguyệt cứ nghĩ mình sẽ bị tổn hại linh lực hay chân thân nhưng điều nàng không ngờ tới là mình lại rơi vào vòng tay quen thuộc, đến khi nghe thấy giọng nói trầm ấm ấy, nàng mới ngỡ ngàng.
“Vương Tử Dực, sao… sao chàng lại ở đây… Không phải bị thương rồi chứ?...”
Người nàng ngóng sáng giờ đột nhiên xuất hiện, nhớ đến khi nãy không phải hắn đỡ cho nàng đấy chứ. Vương gia lắc đầu hướng ánh mắt đến chỗ khác, Vân Nguyệt nhìn theo chỉ thấy còn một ít vụn băng mới thở phào.
“Hoàng Thượng, người cùng Thái tử và Công chúa rời khỏi đây trước, ta sẽ lo chỗ này.”
“Không được,... nếu đi cùng đi, ta không thể bỏ chàng lại.”
Vương Tử Dực hướng Hoàng Minh Viễn nói, nãy giờ trời cũng sắp sáng rồi nếu còn dây dưa ở đây buổi tiệc sẽ bị muộn mất, nhưng chưa để ông phản ứng thì Vân Nguyệt đã cắt ngang, nàng kiên quyết nhìn hắn. Biết thế nào nàng cũng phản đối, hắn khẽ vuốt mái tóc dài nhỏ nhẹ nói.
“Nguyệt Nguyệt nghe lời,… đây chưa phải lúc, hơn nữa còn có hài tử.”
Hắn vừa nói xong một loạt ám khí nữa phóng tới, hắn ra hiệu cho người mình hộ tống bọn họ, Vân Nguyệt lắc đầu bám chặt tay hắn, nàng còn dùng hoả khí trả lại những ám khí bay đến.
“Nguyệt Nguyệt…”
Vương gia không ngờ nàng lại ngang bướng như thế, hắn ra lệnh cho người mình cưỡng chế nàng đi. Nhưng ai ngờ bọn hắn vừa chạm vào nàng linh khí ở đâu đánh vào khiến họ bật ngửa ra.
“Liêu… Liêu Thuần, huynh…”
Cuối cùng những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nguyet-vuong/776115/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.