Sau đó không lâu, trôi qua hơn nửa tiết, cô Lương rốt cuộc cũng trở lại, tất cả nam sinh trong lớp đến thư viện nhận sách.
Thư viện bên cạnh cửa sau trường học, cách khu dạy học có chút xa, còn phải đợi nhân viên quản lý chia sách cho từng lớp, bởi vì vậy liền hao tốn khoảng nửa giờ. Sau khi nhận sách về tới, chính là thời gian phát sách. Sau khi kiểm tra sách với các học sinh, lớp trưởng cũng thống kê sách của từng môn thiếu bao nhiêu xong, khi huấn luyện quan sự phải mặc đồ quân sự đến trường.
Khi tất cả mọi chuyện không sai biệt lắm đã xử lý xong, cũng đã sắp tan học. Các nữ sinh ngược lại rất thanh nhàn, mà các nam sinh đầu tiên là chạy đến thư viện ôm một chồng sách thật dày lên lầu bốn, sau đó lại chạy đến phòng công vụ giúp phân phát đồ quân sự, mỗi người ôm một túi lớn trở lại, bình thường chú trọng rèn luyện thân thể mà lúc này cũng úp mặt trên bàn, mệt như chó chết.
Nghe phía sau truyền tới một tiếng tiếng thở dốc nặng nề, Thiển Thiển sờ sờ túi xách, để tránh cô đi tới đi lui đột nhiên phát bệnh, anh trai lúc nào cũng chờ trước khi cô ra cửa để vào trong túi xách của cô hai viên kẹo.
Lấy ra hai viên kẹo từ trong túi, Thiển Thiển xoay người sang, thả một viên kẹo đến trước mặt Lục Diệp trừ mặt hơi đỏ một chút ra cũng không có khác thường gì, giống như người chạy từ lầu bốn từ trên xuống dưới năm sáu lần cũng không phải anh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ngoc-biet-yeu/138468/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.