Thấy Giang Đường không phản bác được, Thiển Thiển hả hê cười cười, cô khó có được cơ hội có thể đấu khẩu thắng được Đường Đường. Cô cứ cười như vậy để túi xách xuống, xoay người giắt túi xách lên ghế dựa, sau đó vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy một đôi mắt đen không nhìn thấy đáy - Lục Diệp.
Sắc mặt của anh so với lúc trưa mới gặp đã khá hơn nhiều, ít nhất quầng thâm dưới mắt đã biến mất không thấy, điểm tốt của người trẻ tuổi chính là chỗ này, mặc kệ mắt có thâm quầng đến đâu, chỉ cần một khi cảm thấy dễ chịu là có thể loại bỏ sạch sẽ tất cả điểm tiêu cực được biểu hiện trên khuôn mặt. Hai con ngươi đen như vực thẩm có chút sáng lạng, giống như những nặng nề, mệt mỏi, cảm xúc tiêu cực bên trong đôi mắt lúc sáng khiến người ta không thở nổi chỉ là ảo giác của Thiển Thiển.
Không hiểu tại sao mỗi lần trong lúc vô tình cô nhìn Lục Diệp cũng phát hiện đối phương đang chuyên chú nhìn mình, trên đầu Thiển Thiển xuất hiện dấu chấm hỏi lớn: "?"
Lục Diệp vẫn đang đắm chìm trong suy nghĩ mình phải nên làm như thế nào mới có thể làm cho ba Thiển Thiển, anh Thiển Thiển cam tâm tình nguyện giao con gái, em gái cho anh, nhưng ánh mắt lại không tự chủ được đuổi theo bóng dáng của Thiển Thiển: ". . . . . ."
Nhưng rất nhanh Thiển Thiển liền quên đi nghi vấn này, dù sao lấy tính cách của cô ra mà nói, bất cứ chuyện gì cô cũng nhìn với cặp mắt đơn giản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ngoc-biet-yeu/138469/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.