"Bánh mì và sữa tươi?" Thấy rõ món đồ Thiển Thiển lấy ra, đột nhiên giộng nói của Giang Đường cất cao hơn vài dB, cô nhìn Thiển Thiển, lời nói cũng nói hết không lưu loát, "Cậu… cậu… cậu… Đừng nói với mình là cậu còn chưa ăn sáng nhé?"
"Ừ. . . . . . Vẫn chưa kịp ăn sáng." Thiển Thiển bị cô làm sợ hết hồn, mới vừa lấy bánh bao ra bồm bộp một tiếng đặt lên mặt bàn, "Buổi sáng mình và mẹ cùng dậy muộn, mặc dù anh mình làm bữa sáng nhưng không có thời gian hâm nóng, cho nên lúc đi ngang qua siêu thị đã mua bánh mì và sữa tươi. . . . . . Chỉ là vừa tới trường liền bị phạt đứng rồi, nên không có thời gian ăn."
"Cậu. . .Cậu . . . Nhanh ăn cho mình." Giang Đường cầm bánh mì trên bàn, mở túi ra, bộ dáng thế kia nhìn giống như muốn trực tiếp mở miệng Thiển Thiển ra rồi nhét vào trong, "Nếu không đợi lát nữa đầu lại choáng váng thì làm sao? Còn có lúc nãy chủ nhiệm bảo cậu ra ngoài phạt đứng, mình muốn nói chuyện giúp cậu, cậu lắc đầu với mình làm cái gì? Cảm thấy phạt đứng chơi rất vui sao?"
"Ai lại cảm thấy phạt đứng thú vị chứ, mình cũng không phải là có tật xấu. . . . . ." Thiển Thiển nhận lấy bánh mì nói, "Cho dù cậu nói giúp mình, cũng chỉ có thể nói mình là bởi vì thân thể không thoải mái mới bị trễ, nhưng sáng hôm nay thật sự là mình ngủ quên mà, không phải cảm thấy thân thể không thoải mái nha."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ngoc-biet-yeu/138466/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.