Cũng không lâu lắm, chuông tan học đã vang lên.
Thiển Thiển có chút không nỡ nhìn nhìn ánh mặt trời dưới chân lúc này, nhưng vẫn nhanh chóng lui ra.
Một giây kế tiếp, cô Lương đi ra khỏi phòng học, nhìn Thiển Thiển còn đứng ở đó cúi đầu ngoan ngoãn nhận phạt, liền kêu cô một tiếng: "Em Nhạc Thiển Thiển."
Thiển Thiển vội vàng ngẩng đầu lên: "Cô Lương, cô kêu em là Thiển Thiển là được rồi."
Giọng nói của cô rất thanh thúy, làm cho người nghe cảm thấy rất thoải mái.
"Vậy cũng được, Thiển Thiển." Cô Lương cười cười, ôn hòa nói, "Thiển Thiển, mặc dù cô hiểu các em trong thời gian nghỉ hè có thể mỗi ngày ngủ thẳng đến mặt trời lên cao cũng không người nói nên mỗi sáng sớm bảy giờ rưỡi sẽ phải bắt đầu đi học, thời gian làm việc và nghỉ ngơi không quá thích ứng, nhưng dù sao trường học có quy định của trường học, ngày thứ nhất tựu trường em đã đi trễ, cô có thể tha cho em, nhưng sau này không thể không dung túng cho em nữa."
"Chuyện này. . . . . ." Mặt Thiển Thiển khó xử nói, "Thật xin lỗi cô, việc này em thật sự là không thể bảo đảm."
"Không thể bảo đảm? Tại sao?" Cô Lương kinh ngạc hỏi, "Chẳng lẽ trước kia em thường đi trễ sao? Cô không nghĩ em ngươi là học sinh như vậy nha."
"Nhưng trước kia xác thực em thường đi trễ." Thiển Thiển chi tiết đáp.
"Tại sao như vậy? Là có nguyên nhân đặc biệt gì sao?"
"Bởi vì. . . . . ."
Thiển Thiển đang chuẩn bị giải thích, liền nghe được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ngoc-biet-yeu/138465/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.