Tôi không nghĩ lại có quan hệ oái ăm như thế này.
Tuy Tần Mạch nói chỉ giúp viện kiểm sát thu thập một ít chứng cớ,nhưng cứ nhìn ánh mắt của Cử Giai Hoa với Tần Mạch thì đủ hiểu người cócông lớn nhất trong việc tống Chu cục trưởng vào tù chính là vị Tần Mạch nhà tôi rồi.
Sau khi biết chuyện này, tôi luôn tìm cớ sa thải Cử Giai Hoa, khôngphải tôi sợ cậu ta làm ra chuyện gì dại dột nhưng nếu cứ để Cử Giai Hoatiếp tục toàn tâm toàn lực trang trí nhà ở của chúng tôi thì quá sức tàn nhẫn với cậu ấy.
Nhưng từ ngày đó, thái độ làm việc của Cử Giai Hoa phải nói là hếtchỗ chê. Cậu ấy cố gắng đoán ý của tôi, làm việc cẩn thận, tỉ mỉ gấpbội. Ngẫm lại cha thì vào tù vì tham nhũng, bản thân cậu ấy chỉ là mộtsinh viên tay trắng, ngoài việc cố gắng giữ công việc này thì cậu ấykhông còn sinh kế gì nữa.
Mỗi lần muốn đề nghị Cử Giai Hoa đổi công ty, nhưng nhìn thấy thanhảnh nặng nề của cậu ấy tôi mềm lòng không nỡ nói. Suy cho cùng, cậu ấycũng chỉ là sinh viên mới ra trường, tôi đành lòng nào đi bức ép cậu ấy. Nếu cậu ta muốn làm công việc này thì cứ để cậu ấy làm cũng được.
Tôi nói quyết định này cho Tần Mạch nghe, anh chỉ thản nhiên nói: ” Chuyện Hà Tịch quyết định có ai mà thay đổi được.”
Lúc này anh đang ngồi gõ máy tính tại bàn làm việc, nói mà không buồn nhìn tôi một cái. Tôi ngồi xổm trên sô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nang-manh-me/2959169/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.