Tối hôm đó, tôi và Tần Mạch lung tung toàn bộ căn hộ. Lúc đầu tôi còn tưởng anh gạt mình nhưng sự thật phũ phàng là tìm không thấy. Tôi hốihận, vô cùng hối hận, mặt ỉu xìu, xụi lơ ngồi trên sô pha nhìn chăm chăm vào tay phải của mình, hận không thể chém cho nó một dao cho bõ tức.
So với tôi thì Tần Mạch thản nhiên hơn, anh bình tĩnh ngồi xem tintức vừa nói, không tìm thấy thì thôi, mua lại cái mới là được chứ gì.
Nhớ lại lúc tôi hất tay Tần Mạch, biểu tình anh rất khó coi, chắcchắn trong lòng khó chịu hơn tôi lúc này rất nhiều, tôi hơi đau lòng,chủ động cọ cọ hai chân anh rồi vòng tay ôm cổ anh thở dài: “Anh nói coi lúc đó em kích động như vậy làm cái gì chứ.”
Miệng nói nhưng lòng lại nghĩ nếu trở mặt với Tần Mạch thì cũng thôiđi, ngàn lần vạn lần cũng không được quay lưng với tiền a, là kimcương, rõ ràng là kim cương nha! Lấy rồi bán cũng được khối tiền…
Tần Mạch nào biết ý tưởng đen thui trong lòng tôi, thấy tôi lần đầutiên chủ động bày tỏ yêu thương anh rất kinh ngạc, hóa đá khoảng hai, ba phút mới hồi phục, vòng tay ôm eo tôi hưởng thụ tôi ngồi trong lòng thỏ thẻ, ve vuốt.
Sau khi cảm thấy thỏa mãn, Tần Mạch có chút ảo não oán giận nói: “Nếu biết sớm em làm mất nhẫn kim cương mà trở nên ngoan như vậy thì anh đã mua thêm mấy cái rồi.”
Mặc dù khi đó tôi hung hăng mắng anh la đồ phá gia chi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nang-manh-me/2959168/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.