Không biết ngồi trước cửa được bao lâu, tôi bắt đầu buồn ngủ, đầu óc bắt đầu lơ mơ, hai mắt díp lại, gục xuống đầu gối.
Đột nhiên, phía ngoài có ánh đèn xe rọi tới, xe Tần Mạch chầm chậmvòng vào. Đèn xe rọi thẳng vào chỗ tôi đang ngồi, ánh sáng làm tôi chóimắt. Tôi nheo mắt, cố gắng thích ứng với ánh sáng, một hồi lâu sau anhmới tắt máy, đèn xe cũng tối theo, Tần Mạch xuống xe, dáng vẻ mệt mỏi.
Tôi vẫn ngồi yên tại chỗ.
Anh bước tới, nhìn tôi rất lâu: “Tại sao không nghe điện thoại?”
“Đặt chết độ im lặng, nên không nghe thấy, lúc nhìn thấy định gọi lại cho anh thì máy hết pin.” Tôi thật thà, dưới ánh đèn yếu ớt ngoài sân,tôi không nhìn rõ sắc mặt anh, ngập ngừng hỏi, “Anh… anh đi tìm em nãygiờ hả?”
Anh ừ nhẹ một tiếng.
Tôi cảm giác được một cơn bão ngầm đang hình thành sau vẻ bình tĩnhcủa anh. Tôi thầm suy tính làm sao diễn vở kịch ‘yếu đuối, đáng thương’mà lại không bị mất mặt. Anh lẳng lặng mở cửa, bước vào trước bật đèn.
Đối diện với vẻ mặt lãnh đạm thế này, tôi thầm hoảng.
Anh thay giày xong mới quay ra hỏi tôi: “Còn chưa chịu vào? “
“Ách… Chân, chân tê quá!”
Tần Mạch thản nhiên chìa tay ra, tôi do dự túm lấy, mới phát hiệnlòng bàn tay anh đầy mồ hôi lạnh, lạnh đến buốt người. Anh lật tay, nắmchặt cánh tay tôi rồi dùng sức kéo lên, mà cái chân phản chủ của tôi vìngồi lâu nên đứng không vũng, lảo đảo mấy cái rồi đâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nang-manh-me/2959162/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.