úc Tần Mạch nói chuyện này, chúng tôi đang ngồi đối diện nhau cùng ăn bữa tối, anh nói rất bình thản nhưng tôi thì bị dọa mất vía.“Sao…sao anh biết?” tôi hỏi.
“Cái tên lần trước định bắt cóc em ấy, lúc bị bắt vào đồn cảnh sát,anh đã nhờ người quen trong đó để ý hắn.” Tần Mạch giải thích đơn giản,“Sau này điều tra ra mới biết hắn ta chỉ là kẻ được thuê, một người họMã thuê hắn bắt cóc em đưa đến một ngôi nhà bỏ hoang ở ngoại thành,nhưng bắt để làm gì thì hắn không biết, cảnh sát dựa vào lời khai củahắn đã lần ra tên họ Mã đang ở ngoại thành, từ đó mới lộ ra vụ án củaLâm Tuyết.”
Tôi nghi hoặc: “Lộ thế nào?”
“Cô Hà, trí tưởng tượng của em thật không phong phú chút nào.” TầnMạch chọc tôi một câu rồi mới nói, “Tên họ Mã kia chính là hung thủ sáthại Lâm Tuyết, sau khi bị bắt, hắn đã thành thật khai mình đã nhận củaLục Khiêm bao nhiêu tiền, rồi giết người như thế nào. Còn vì sao hắn lại ra tay với em… bởi vì trước khi chết, Lâm Tuyết đã gọi điện cho em, hắn sợ em đã nghe được cái gì đó nên tự ý mướn người định bắt cóc em rangoại thành… chôn sống.”
Tôi hoảng hồn, nghĩ đến chuyện hôm trước mà phát run.
“Có điều, không ai ngờ được cô Hà đây lại ‘dũng mãnh’ đến như vậy.”Tần Mạch cắn một miếng thịt, giọng nói nghe có vẻ tự hào. Cứ như người‘đơn phương độc mã’ hạ gục tên bắt cóc ngày hôm đó chính là anh vậy.
Nhưng trong đầu tôi lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nang-manh-me/2959161/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.