Lúc Tần Mạch hồng hộc chạy đến thì đã thấy một đám người đi đường đang vây quanh với những tiếng xuýt xoa.
Trên mặt người đàn ông mặc áo đen kia đầy những vết cào trầy máu củatôi, mu bàn tay anh ta còn in rõ hai dấu răng sâu hoắm đang rỉ máu. Còntôi thì đang không ngừng day cái gót giày cao ngất ngưởng vào ‘cửa sau’của hắn, cười nham hiểm nói:
“Chị mày còn một mũi ngừa bệnh dại chưa chích, coi như sau này mày lãnh đủ nhé.”
Hai người cảnh sát đi theo sau Tần Mạch vội vàng lao tới, một ngườilo kéo tôi còn người kia thì lôi tên áo đen kia ra xa, trông có vẻ nhưsợ tôi lên cơn cắn chết anh ta.
Tôi tóm tắt lại sự việc, hai người cảnh sát kinh hãi nhìn tôi rồi lật đật mang tên kia đi luôn.
Tôi quay đầu nhìn Tần Mạch, anh cũng đang nhìn tôi chăm chăm, vừa rồi chắc là lao vội lao vàng đến đây, vẫn chưa hết mệt nên vẫn đứng thở hổn hển. Hơi thở như những làn khói trắng của anh chớp mắt đã biến mấttrong tiết trời lạnh giá ban đêm.
Thấy hết cảnh náo nhiệt để xem, người qua đường xung quanh cũng lần lượt tản đi, như những làn gió vô hình lướt qua chúng tôi.
Tôi phủi phủi tay, cười nói: “Anh hùng cứu mỹ nhân à? Anh tới trễ rồi.”
Anh từ từ lấy lại nhịp thở, hai mắt vẫn chăm chú nhìn tôi: “Thật không?”
Anh bước nhanh đến, giơ tay ra nhẹ nhàng kéo tôi vào lòng, tôi cảmnhận được vòng tay của anh cũng như hơi thở ấm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nang-manh-me/2959160/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.