Nạn nhân, Lâm Tuyết, 45 tuổi, không nghề nghiệp, hai tháng trước lyhôn với người chồng tên là Lục Khiêm, chết trong phòng khách sạn, donhân viên phục vụ khách sạn phát hiện, nguyên nhân tử vong…
Tôi thở không nổi nữa.
Nhìn ánh mặt trời rực rỡ bên ngoài sở cảnh sát tôi có chút hoảng hốt, không thể tưởng tượng được người hôm qua còn gặp mặt hôm nay đã lìa xacõi đời —— bị bóp cổ cho đến chết. Tôi không hiểu nổi, một người phụ nữyếu đuối như thế liệu có thể đắc tội được ai mà bị trả thù tàn độc nhưvậy?
Lấy lời khai xong, tôi quay về công ty, vẫn chưa hết giờ, Tiểu Triệuđang tính toán bản thiết kế, tôi mệt mỏi bóp trán, nhàn nhạt nói: “Không cần làm nữa, thu dọn hết đi. Vào đây với chị.” Cậu ta không hiểu nhưngvẫn ngoan ngoãn theo tôi vào phòng Tạ Bất Đình.
Tạ Bất Đình ngẩng đầu, nhìn tôi một cái: “Chuyện gì?”
“Đơn hàng trùng tu nhà kia không tiếp tục được nữa.” Tôi thở dài.
Tạ Bất Đình lập tức nhíu mày: “Cô lại bị làm sao nữa vậy? Nhà cũng đã dỡ xong xuôi hết rồi cô lại nói với tôi không làm nữa? Hà Tịch, cô thực sự cho là cô là nhân viên lâu năm thì tôi không dám làm gì cô phảikhông?”
“Không phải tôi…” Tôi cẩn thận sắp xếp từ ngữ, bất đắc dĩ mở miệng,“Vừa rồi tôi ra ngoài là vì nhận được điện thoại của bên cảnh sát, khách hàng của chúng ta – Chị Lâm đã bị giết tại khách sạn.”
Tiểu Triệu hít sâu một hơi, rồi vội vàng lấy tay bụm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nang-manh-me/2959159/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.