Trên đường đến bệnh viện, tôi và Tần Mạch chỉ nói đúng hai câu này:
“Đứa nhỏ là con của ai?”
“Của con chó.”
Rồi chiếc xe việt dã chạy hết tốc lực lao đi thẳng tới đến bệnh viện.
Vừa chích ngừa xong thì Trình Thần chạy đến.
Khi đó, tôi đang ôm mông lết ra cổng bệnh viện còn Tần Mạch mặt mày đenthui đi theo phía sau. Chẳng ai có tâm tình mà nói chuyện. Trình Thầnvội vội vàng vàng chạy tới, thấy hai tay tôi trống trơn, mặt chị trắngbệch, lớn tiếng chất vấn: “Chó đâu? Chó đâu! Các người làm thịt nó rồihả?”
Tôi bực bội túm bắp tay chị, nhéo một vòng: “Làm thịt? Em đang muốn làmthịt chị thì có!” Tôi run run giơ cánh tay băng trắng toát chỉ vào TầnMạch, quát hỏi: “Anh ta là thế nào đây? Chui từ cái cống nào ra vậy? Emđã nói rồi, chị còn làm mấy chuyện thế này nữa là em sẽ tuyệt giao vớichị! Lần trước vẫn chưa ý thức được phải không?”
Trình Thần ngơ ngác liếc Tần Mạch nói: “Sao chị biết anh ta là thế nào chứ? Em nói cho chị đi đã, con chó đâu rồi?”
Tôi nghĩ Trình Thần muốn lấp liếm cho qua chuyện nên nở nụ cười gian ácnói: “Chó? Đang nằm trên bàn mổ kìa, em đang chờ bác sỹ moi con chó conra để đem hầm, muốn ăn không? Muốn thì chị đây bố thí cho một chén.”
Trình Thần nhìn tôi với vẻ mặt kinh hãi, tay run run chỉ tôi hồi lâu không nói được tiếng nào.
Bỗng, di động run bần bật, móc ra xem, là điện thoại của Phương Dĩnh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nang-manh-me/2959158/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.