Tôi bĩu môi nói: “Đúng vậy, tôi ngốc nên mới nhọc lòng ngài gọi điện thoại đến an ủi, thật có lỗi quá.”
Người bên kia không khách sáo nhận ngay lời xin lỗi đầy móc mỉa này của tôi: “Ừ, tha lỗi cho em đó.”
Giọng điệu cứ như ban bố cho tôi ơn huệ lớn lắm, tôi nghiến răng tức giận: “Anh có chuyện gì?”
Bên kia điện thoại có lẽ bị ngữ khí hung ác của tôi làm ngạc nhiên,tôi nghe anh hừ khẽ lại nhớ đến dáng vẻ nhíu mày của anh: “Hà Tịch, emngốc hay anh ngốc đây? Không phải anh đã nói rõ ràng với em sao bây giờcòn hỏi như thế này là sao? Đàn ông đêm hôm khuya khoắt gọi điện cho em, ngoài theo đuổi em thì em nghĩ còn có chuyện gì nữa?”
Trắng trợn! Tôi chấn kinh đờ người ra, đầu tôi trống rỗng, hai máchậm chậm nóng lên, cái bản mặt già nua của tôi trong tiết trời đông giá rét lại nóng bừng bừng.
“Anh, anh, anh…” Tôi vất vả kéo hồn vía lại, nghiêm khác phê phánđồng chí Tần Mạch “Tần tiên sinh, anh không thích em, làm ơn đừng nóinhững lời dễ gây hiểu lầm nữa…”
“Anh cần em.” Anh thản nhiên nói nhưng trong lòng tôi đang nhảylambada, anh dừng lại một chút rồi khẽ cười nói, “Mà có lẽ bây giờ emcũng cần anh.”
Lời này ý nghĩa ái muội, ngữ khí dâm đãng chắc chắn là ám chỉ việckia nhưng tôi cũng không phủ nhận hiện giờ tôi cần một người đàn ông,một bạn trai thật sự, một người có thể cùng đi đến hôn nhân.
Sự thật đè nặng làm tôi á khẩu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nang-manh-me/2959145/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.