A thành cách C thành không xa nên tôi không mất nhiều thời gian đểtrở về. Hồi mới ra trường đi làm thì mỗi tháng tôi còn về nhà một lần,sau đó Dương Tử ra nước ngoài, cha mẹ lại lo lắng về việc hôn nhân nênmỗi lần thấy mặt đều hỏi tôi về chuyện này, rồi bà mẹ tính nết thấtthường do ảnh hưởng thời kỳ tiền mãn kinh của tôi bất cần biết tôi vàDương Tử đã chia tay hay chưa cũng kéo tôi đi coi mắt.
Ngày qua ngày, công việc đã đi vào quỹ đạo mà tôi cũng không dại gì về nhà nghe mẹ lải nhải nên thường trốn đến tết t mới mò về nhà.
Năm nay…
Tôi tay xách nách mang gõ cửa nhà, mắt mèo trên cửa bị ai đó che tốithui, giọng mẹ tôi từ trong vọng ra: “Ai vậy? Còn biết đường về nhà à.”
“Mẹ, con nè.” Tôi thành thành thật thật lên tiếng.
Có tiếng lục đục mở cửa, mẹ tôi khoanh tay đứng trước cửa: “Cả nămkhông ló mặt về đây, cô mặc kệ hai vợ chồng già này chết sống như thếnào phải không?”
Tôi trơ mặt nhào đến làm nũng: “Hắc hắc, mẹ, tại con bận nhiều việcmà, mẹ xem tiền thưởng cuối năm của con nè, nếu con không cày cực khổthì làm gì ông chủ thưởng con nhiều vậy? Con về ăn tết với mẹ cho vuicửa vui nhà nha.”
Nét mặt của Trịnh nữ sĩ cũng là mẹ hiền của tôi hơi dịu lại, vỗ vỗvào tay tôi: “Xem như con có lộc ăn, vào nhà đi. Đêm nay nhà mình ănbánh chẻo, ba con nhào bột, ba mẹ cùng gói.”
“Ngon quá, con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nang-manh-me/2959144/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.