Chương trước
Chương sau
" Mẹ!... " Người phụ nữ ngay lập tức tháo vạt áo Tịnh Hương ra, phi như bay đến chỗ mẹ của mình

" Này... bà ấy ... không sao chứ? " Cô ả cũng run run nói

Vừa này cô ta đâu có đánh trúng bà ấy đâu!

" Cô còn nói được à? Không mau giúp tôi đưa bà ấy lên giường "

" Tôi... bà ấy... b.. bẩn lắm... tôi không làm được đâu... cô béo như vậy, tự làm đi! "

Tiểu Ngọc với ánh mắt cay độc nhìn cô ả Bà béo, nên đi lại cũng khó khăn lắm chứ! mà giường cũng đâu phải ở gần đâu!

" Cô... đừng nhìn tôi như vậy... Thôi được rồi... đưa một cái tay đây! "

Tiểu Ngọc lập tức tiến tới, không do dự ấn vào tay cô ấy nửa người của mẹ cô

" Cô thử thả ra xem, xem tôi sẽ xử cô như thế nào! " Làm xong cô cũng không quên đe dọa

" A! B.. biết rồi... " Cô ả nuốt nước bọt, cùng cái con người kia chật vật đưa bà lên giường.

" Phù! mệt chết tôi mất! Ui... người bà ta thối quá đi! lây sang người tôi luôn rồi này... "

" Hử? " cô liếc mắt lườm ả

" K... không có gì... " Ả nói xong thì mới bắt đầu thấy nhục, vừa nãy mình còn hống hách đấm đá với cô ta, bây giờ cô ta nhìn một cái mình đã phải sợ hãi rồi! Ả căn bản là sợ cái thân hình " Đầy đặn " ấy!

Khoảng chiều hôm ấy là bà mẹ kia đã tỉnh dậy, bà ngáp một cái, lơ mơ hỏi!

" Haizz... ? Sao ta lại ở đây! Cô bé! cô ăn cơm chưa "

" Mẹ đột nhiên bị ngất, còn cơm à? con cho chó ăn rồi " Tiểu Ngọc bình tĩnh trả lời

Cô ta chắc ít tuổi hơn mẹ ả một ít Còn bà già kia chắc là cũng ít tuổi hơn bà của cô ả

" Đồ đàn bà độc ác xấu xaaaaaaaaa... " Tịnh Hương ôm cái bụng hét lên một tiếng chói tai

" Có việc gì vậy? " Bà bối rối hỏi lại

" Bà già thối! bà xem con gái bà đi! tôi chưa ăn được miếng nào... bà ta đã mang cho loài chó hạ đẳng đấy ăn rồi!!! Mẹ con các người đúng là... chỉ đáng sống ở những nơi chó cũng không thèm ở mà thôi "

Cô ả lại lên tiếng nhục mạ

" Cái gì??? Tiểu Ngọc con... "

" Mày có thôi đi không!!! Chẳng phải mày chê thức ăn nhà tao sao? mày nói chúng dơ bẩn! Không nuốt nổi sao? Bây giờ không sủa tiếp đi! Tao nói cho mày biết! Tao không có dễ tính như mẹ tao đâu nhá! Bla blu Bli... "

" Mấy người nghĩ tôi muốn lắm à? Nhìn mấy người chỉ thuộc thể loại 66771508 mà thôi ( Xấu xấu bẩn bẩn một năm không tắm :)) ) Còn nghĩ mình cao sang lắm, nở nụ cười hiền hậu, cho người ta ăn uống là tưởng mình được như người khác rồi chắc? Mấy con sủng vật nhà tôi còn sống sạch sẽ hơn mấy người đấy nhé! Có làm nữa làm mãi cũng chẳng được tôi tôn trọng hơn tý nào đâu!!! .... "

" Mày ngon nói lại coi! "

" Bây giờ bà muốn sao? " ...

Thế là hai người họ lại chửi bới, đánh đập nhau, lão bà im lặng nhìn. Mãi đến lúc không nhịn được mới lên tiếng

" Tất cả im hết đi! "

quạ quạ quạ... cả gian phòng im ắng, dường như chỉ nghe được tiếng thở!

" Mẹ... "

" Ta không hiểu các người nhau ra sao! Nhưng cô gái à! Tôi không hề muốn nghe lời xúc phạm ấy một tý nào! Tôi biết... tôi không được như người thành phố các người. Nhưng tôi nhận ra qua lời nói của cô rằng: Nhân phẩm của chúng tôi lại hơn mấy người rất nhiều. Căn nhà này... cô muốn ở thì tôi cho cô ở đợ, còn nếu muốn đi... thì tôi cũng không giữ lại làm gì... "
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.