Tôi hỏi Tiểu Hầu gia: "Sau này em cũng phải độ kiếp sao?"
"Nàng đã vượt qua rồi, hai mươi mấy năm làm Nghê Tử Khuyết chính là kiếp nạn của nàng."
Tôi nói: "Nếu lúc đó em vẫn không chịu tin mình là Ngư Hề, nhất quyết không chịu theo chàng về nhà thì sao?"
Tiểu Hầu gia nhìn lên màn trướng suy nghĩ một lúc, quay mặt lại nghiêm túc nói với tôi: "Ta vẫn sẽ âm thầm bảo vệ nàng ở nơi nàng không nhìn thấy, canh chừng nàng bình an vô sự, con cháu đầy đàn, sống đến trăm tuổi."
Tôi nhìn anh hồi lâu, nước mắt không kiềm chế được trào ra, úp mặt vào áo ngủ của anh khóc nức nở.
Ngoài cửa, Tương Dực đi tuần đêm, tình cờ gặp Tiểu Đào Đào nghe thấy tiếng khóc chạy đến xem.
Tôi nghe thấy Tiểu Đào Đào tức giận nói với anh ấy: "Hầu gia lại bắt nạt phu nhân rồi! Nam nhân các huynh đều là đồ khốn kiếp!"
Tương Dực: "Hả? Liên quan gì đến huynh chứ."
Ngoại truyện 4
Sáng sớm tỉnh dậy, việc đầu tiên tôi làm là sờ vào bên gối.
Tiểu Hầu gia đã đi rồi.
Trong chốc lát, tim tôi đau nhói đến mức gần như không thở nổi.
Tương Dực đảm nhận công việc tư mệnh của Tiểu Hầu gia, tôi đi tìm anh ấy, muốn biết một số thông tin về kiếp này của Tiểu Hầu gia.
Tương Dực mở sổ sinh mệnh ra, nói với tôi: "Hầu gia chuyển kiếp thành Quảng Tư Nguyên, sinh năm Nhâm Dần, thọ 30 tuổi."
Tôi khó chấp nhận nói: "Vậy chẳng phải 30
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-mot-vi-tieu-hau-gia-luon-cho-doi-toi/3650907/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.