Đứa bé một tuổi đã biết ngồi, bập bẹ học nói. Tôi ngồi cùng cậu bé trong cũi để chơi, không kìm được mà bế cậu lên ôm vào lòng hít hà: "Hít -- Toàn mùi sữa! Thân hình bé nhỏ mềm mại quá!"
Tôi ôm chặt không muốn buông ra, ước gì mình cũng sinh được một đứa như vậy. Tiểu Tư Nguyên cầm một con gấu trúc bông, "ư ư" nói với tôi.
"Cho em chơi à?" Nhìn thấy gấu trúc bông, tôi chợt nhớ đến lần anh nghịch con Băng Đôn Đôn ở nhà tôi. Những kỷ niệm xưa cũ như mới ngày hôm qua.
Tôi nhận lấy con gấu trúc từ Tiểu Tư Nguyên, chơi đùa cùng cậu. Cậu bé vui vẻ vỗ tay, tiếng cười trong trẻo.
Một lúc sau, cậu bé đột nhiên chỉ vào tôi nói: "Ngư, ngư. . ."
Tôi ngẩn người, cậu bé muốn nói gì? Là Ngư Hề sao?
Bảo mẫu đang rảnh rỗi trong phòng khách nghe thấy cậu bé nói chuyện, vội vàng chạy lại quay video: "Ông bà chủ! Tiểu Tư Nguyên biết nói rồi! Thằng bé muốn ăn cá kìa!"
". . ."
Ngoại truyện 6
Tôi trở về Hầu phủ ngủ một giấc, sáng hôm sau tỉnh dậy, Quảng Tư Nguyên đã hai tuổi rồi.
Theo quan niệm dân gian, qua tuổi này thiên nhãn của trẻ sẽ đóng lại, không còn nhìn thấy mấy thứ kia nữa.
Quả thật là vậy, Tiểu Tư Nguyên không còn nhìn thấy tôi nữa. Nhưng mỗi năm trong cuộc đời cậu bé, tôi đều ở bên cạnh.
Tôi nhìn cậu bé vào mẫu giáo, tốt nghiệp tiểu học, bước vào tuổi dậy thì nổi loạn ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-mot-vi-tieu-hau-gia-luon-cho-doi-toi/3650908/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.