Tối đó, đúng 7 giờ Hải Thiên đưa Nguyệt Vy về lại căn hộ.
Rõ ràng chỉ là một đêm nhưng dài như mấy ngày.
Cô không thể chịu đựng được cảm giác áp bức khi ở bên cạnh Hải Thiên.
Xe ô tô vừa dừng xuống trước cổng chung cư, Nguyệt Vy đã gấp gấp mở cửa bước xuống, không ngoái đầu nhìn lại mà chạy thẳng vào trong.
Đến khi vào đến thang máy, cửa thang máy chưa kịp khép lại thì đã bị một bàn tay cản lại.
Hải Thiên thong dong bước vào.
Nguyệt Vy trừng mắt nhìn anh, trong mắt dày đặc sự chán ghét.
Hải Thiên nhận ra ánh mắt khó chịu của cô, cũng chỉ cười một cái, xoa xoa đầu cô, hờ hững hỏi một câu: "Nhìn gì?"
Nguyệt Vy không trả lời, lườm anh một cái sắc lẹm rồi lờ đi.
Thang máy lúc này cũng đóng lại, không gian chật hẹp chỉ còn lại hai người.
Không ai nói với ai câu nào, chỉ nghe thấy tiếng hít thở nặng nề.
Cô đứng cách xa anh một khoảng, đôi chân gầy đứng trên giày cao gót run run.
Đến giờ phút này, cảm giác đau đớn trên cơ thể vẫn chưa nguôi ngoai.
Vừa đứng một lúc, mồ hôi trên trán đã nhễ nhại.
Từng nghe nói lần đầu rất đau nhưng không nghĩ lại đau đến mức này.
Cả người cảm giác như bị xe tải nghiền qua, rã rời nhức nhối, lông mày thanh tú khẽ cau lại.
Cô hít một ngụm khí lạnh.
Hải Thiên nhìn thấy biểu hiện lạ lẫm này của Nguyệt Vy, anh nghiêng người chạm tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-mot-tong-tai-yeu-em-cuong-si/2609998/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.