Hải Thiên nhận ra sự luyến tiếc day dứt trong mắt Nguyệt Vy, anh cười nhạt, kê sát bên tai, cất giọng châm chọc: "Sao, luyến tiếc hả?"
Cô trừng mắt nhìn anh, trong đôi mắt chứa đầy bất mãn tức giận.
Gương mặt Hải Thiên kê sát trước mặt cô, ngũ quan trên mặt thanh tú gọn gàng như con gái, làn da còn trắng hơn cả hơn cả cô, thân sắc vô hại, nhưng lời nói của anh lại đầy mỉa mai.
Cô cũng chẳng buồn quan tâm, chợt nhận ra, càng nói càng nhìn Hải Thiên, trong lòng cô càng thêm bực mình khó chịu.
Nguyệt Vy đi lướt qua anh một cách ngang tàn, khuôn mặt lạnh tanh vô cảm gần như xem Hải Thiên là không khí.
Sự lạnh lùng này của Nguyệt Vy khiến nụ cười trên gương mặt anh đông cứng.
Anh chẳng hiểu nổi bản thân mình tại sao lại như thế, có lắm phụ nữ ve vãn nịnh hót anh, bày ra đủ loại mỹ cảm tươi cười ngoan ngoãn trước mắt, anh chẳng mảy may quan tâm.
Nhưng cứ hễ là Nguyệt Vy, bất kể là cô nhăn mày hay nhíu mi, cười hay khóc đều ảnh hưởng đến anh rất nhiều.
Anh vui khi cô cười với anh, khi cô nhìn anh bằng đôi mắt âu yếm.
Nhưng khi cô dùng biểu tình lạnh nhạt kia đối với anh, một từ không vui không thể diễn tả hết cảm xúc của anh.
Không vui ư? Chi bằng nói phát điên thì đúng hơn Gương mặt Hải Thiên cứng đờ, ánh mắt long sòng sọc vô cùng đáng sợ.
Nguyệt Vy đi đến trước cửa liên nghe thấy tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-mot-tong-tai-yeu-em-cuong-si/2609996/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.