Hải Thiên trâm mặc nhìn cô, thật lâu sau đó, anh mới buồn bã hỏi một câu: "Em thật sự không còn yêu anh nữa sao?"
Nguyệt Vy hít sâu một hơi, cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi với vấn đề nảy, vừa định dứt khoát nói một lời cho xong nhưng đúng lúc định lên tiếng thì tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang lời nói của cô.
Nguyệt Vy nhận ra đó là tiếng chuông điện thoại của mình, phát ra từ túi quân Hải Thiên.
Hải Thiên rút điện thoại cô ra, anh lướt mắt qua màn hình rồi mới đưa cho cô: "Là mẹ em gọi."
Nguyệt Vy không đáp lại anh một lần, lập tức rút điện thoại từ tay anh, rồi lạnh lùng di chuyển đến bên rèm cửa, lúc này mới nhận máy.
Tưởng rằng mẹ lại hối thúc chuyện cô đi xem mắt, cô thở dài lên tiếng trước: "Mẹ à, con..."
Còn chưa nói xong, đầu dây bên kia đã truyền đến tiếng nói gấp gáp: "Vy là dì Hai đây con, con bình tĩnh nghe dì nói này, mẹ con hiện đang ở bệnh viện, bà ấy bị ngã cầu thang do bệnh tim tái phát.Con mau về đi"
Nguyệt Vy sững sờ.
Đầu óc chấn động nổ ầm một tiếng, cô cầm điện thoại mà bàn tay run lẩy bẩy, giọng nói run run như người sắp chết: "Con...con về ngay ạ.Con về ngay ạ"
Sắc mặt Nguyệt Vy tái xanh không một giọt máu.
Mẹ cô bị bệnh tìm bấy lâu nay, nhưng dạo gần đây lại trở nặng, bác sĩ yêu cầu phải làm phẫu thuật nhiều lần, nhưng Nguyệt Vy lại không đủ sức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-mot-tong-tai-yeu-em-cuong-si/2609995/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.