Chương trước
Chương sau
"Nha đầu ngốc, đỡ ta trở về đi, nghỉ ngơi sẽ ổn thôi." Tô Thanh Hàn dịu dàng vỗ đầu nàng coi như an ủi.
"Được."
Phượng Tê Ngô cẩn thận đỡ Tô Thanh Hàn vào phòng: "Sư phụ cần gì con đi tìm cho."
"Không sao, Tê Nhi cũng mệt muốn chết rồi đúng không, ở lại nghỉ ngơi đi, ngày mai ta đưa nàng trở về."
Sắc mặt Tô Thanh Hàn càng ngày càng tái nhợt, đôi môi cũng mất máu.
"Sư phụ, người thế này bảo sao con có thể yên tâm, người theo con trở về Phượng Phủ, phụ thân y thuật cao minh, chắc chắn sẽ có cách."
"Nàng quên ta cũng biết chút tiên thuật sao? Yên tâm đi, ta không sao."
"…"
Hai người ngươi đẩy ta đi, cuối cùng Tô Thanh Hàn không nhịn được thấp giọng rống lên: "Ở lại nghỉ ngơi."
Loading...
Trái tim Phượng Tê Ngô run lên, nàng ngoan ngoãn đi ra ngoài: "Sư phụ, có chuyện gì thì người cứ gọi con."
Đợi sau khi Phượng Tê Ngô đi, ấn ký màu đen trên trán Tô Thanh Hàn càng lúc càng rõ ràng, hắn lập tức tĩnh tọa, bốn phía bao phủ một tầng sương mù màu đen.
Thiên Huyễn Già Lam khẽ động từ trên bàn bay tới mép giường Tô Thanh Hàn, không ngừng chuyển khí cho hắn.
"Giết nàng ta."
"Ngươi không thể yêu nàng ta."
"…"
Bên tai có vô số giọng nói quanh quẩn, nhất thời Tô Thanh Hàn tức giận, đột nhiên hắn mở mắt ra phun ra một hớp máu đen.
Phượng Tê Ngô luôn canh chừng ở ngoài cửa, nàng nghe tiếng động lập tức vọt vào.
Nàng nhìn thấy cảnh tượng làm người ta lúng túng, Tô Thanh Hàn nằm ở mép giường, không biết thứ gì trên trán đang phát sáng, khóe miệng còn có vết máu, áo bào nửa rộng mở lộ ra đồi ngực tuyết trắng.
Phượng Tê Ngô thấy vậy, mặt trở nên nóng rát, nhưng nàng cũng không kịp nghĩ nhiều mà vội vàng tiến tới đỡ hắn dậy: "Sư phụ, người không sao chứ?" Mùi máu tươi nồng nặc lan tràn trong phòng.
Mắt Tô Thanh Hàn đỏ tươi giống như không phải là người, một tay bóp cổ Phượng Tê Ngô thật chặt.
Vẻ mặt Phượng Tê Ngô không thể tin nhìn hắn, hai tay cứ vỗ: "Sư phụ, sư phụ, sư phụ."
Trước mắt xuất hiện một mảng lớn màu trắng, đó là mảng trắng mênh mông vô bờ, không có bất kỳ thứ gì tượng trưng cho sinh mạng, suy nghĩ cũng bắt đầu dần dần trở nên mơ hồ, thở không nổi, mình sắp chết phải không?
Cảm giác này kéo dài trong chốc lát, một lát sau Phượng Tê Ngô hít thở được không khí mới mẻ, ngã xuống đất bắt đầu thở hổn hển, đột nhiên nàng nhận ra sống sót thật tốt.
Đột nhiên bên tai vang lên tiếng nói có vẻ tức giận: "Cút ra ngoài, ai cho nàng vào?"
Nàng nhìn Tô Thanh Hàn trên giường, sợ hãi lùi về sau mấy bước. Đây là sư phụ của mình sao?
Trước kia bất kể nàng làm sai chuyện gì hắn cũng không nỡ nói một câu nặng lời, khác hoàn toàn với con người bây giờ.
Uất ức xông lên não, nàng lười quan tâm đến người trên giường sống chết mà sập cửa đi ra, AnieNg-webtruyen.com, sống chết thì có liên quan gì đến mình chứ? Hắn đã muốn mình cút thì cút thôi.
Tuy là đầu mùa hè nhưng ban đêm cũng hơi lạnh, Phượng Tê Ngô tức giận tùy tiện tìm một chỗ ở trong sân ngồi xuống rồi chống đầu nhìn bầu trời sao.
Sau này tuyệt đối phải cách xa Mộ Dung Cảnh Dật, khi còn bé không khắc chết mình được, trưởng thành còn muốn tiếp tục gieo họa cho mình, thật không biết có ý đồ gì.
Xem đi, chỉ trong một ngày ngắn ngủi mà bị bóp cổ hai lần, thiếu chút nữa muốn cái mạng nhỏ của mình, mà mọi chuyện đều có liên quan đến tên xui xẻo đó.
Ngày mai phải đến Miếu Thành Hoàng cầu xin hai tấm bùa phù hộ mình.
Thỉnh thoảng nàng dưa mắt nhìn vào trong nhà: "Cũng không biết sư phụ thế nào? Vì sao tính tình sư phụ thay đổi dữ vậy? Bị Mộ Dung Cảnh Dật kích thích sao?"
Vẻ âm u trên mặt tản đi, nàng vỗ tay tự an ủi, bỏ đi, ai bảo người là sư phụ mình, vẫn nên đi xem sao.
Nàng nhẹ tay nhẹ chân đi đến trước cửa phòng ló đầu nhìn, trong phòng nào còn có nửa phần tung tích của Tô Thanh Hàn, Phượng Tê Ngô hoảng sợ đứng lên, đầu đụng phải vật cứng gì đó đau quá ngồi chồm hổm dưới đất, một lúc lâu mới ngẩng đầu lên, giật mình: "Sư phụ, người đi bộ không phát ra tiếng sao?"
Môi Tô Thanh Hàn hơi cong lên nở nụ cười tà mị, sau đó ôm Phượng Tê Ngô thật chặt: "Cuối cùng Tê Nhi cũng quay lại."
"Sư phụ, con vẫn luôn ở đây."
"Ta sẽ không nếu để cho bất kỳ ai làm tổn thương nàng."
Phượng Tê Ngô nghe chả hiểu ra sao, tuy nói sau khi gặp phải Mộ Dung Cảnh Dật không có chuyện tốt lành gì nhưng cũng không có ai làm hại mình.
"Sư phụ, không có ai làm tổn thương con."
Tô Thanh Hàn chôn mặt ở cần cổ Phượng Tê Ngô, nàng có thể cảm nhận được sự nóng ẩm, Phượng Tê Ngô vụng về vỗ nhè nhẹ lưng Tô Thanh Hàn: "Sư phụ, người sao vậy?"
"Ta cho là ta sẽ vĩnh viễn ở Bắc Cảnh, ta cho là ta sẽ không còn được gặp lại nàng. Nếu nàng không đi vào trong giấc mơ của ta, ta nghĩ ta sẽ vĩnh viễn ngủ say ở nơi đó, không có ánh mặt trời, không có sinh mệnh." Tô Thanh Hàn cứ thế nói.
"Sư phụ, rốt cuộc trước kia người đã trải qua những gì?" Phượng Tê Ngô không ngốc, chuyện hôm nay cộng thêm những lời sư phụ mới vừa nói đại khái có thể đoán ra một phần, chuyện này hẳn là chuyện mà người phàm không thể chạm vào.
Nhưng lòng tò mò nặng khiến nàng thật sự rất muốn biết những chuyện đã xảy ra với Tô Thanh Hàn trước kia.
Phượng Tê Ngô không nhận được câu trả lời, Tô Thanh Hàn nằm ở cần cổ nàng ngủ thiếp đi.
"Sư phụ, lần sau lúc ai trong chúng ta đi ngủ thì có thể lên giường ngủ được không, người thật rất nặng." Phượng Tê Ngô bất đắc dĩ nói với bầu trời đêm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.